Đúng lúc này, Tề Thiệu gọi điện thoại tới: "Tiểu Khê, mấy giờ em tan ca? Anh tới đón em, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
“Một lát nữa em phải đến trung tâm hàng không vũ trụ dạy học rồi. "Cố Vân Khê nghĩ nghĩ, rồi nói: "Đợi khi kết thúc, em sẽ gọi điện thoại cho anh.”
“Được. "Tề Thiệu cũng không cúp máy, mà cười nói: “Đúng rồi, cha con Trần Chấn Hoa cùng Khương Nghị, Tề Tĩnh đều đã tới đây, bọn họ hiện tại trông rất khác.” Hai anh em Cố Hải Triều và Cố Vân Thải vừa nhận được tin tức liền trực tiếp tới đây, bọn họ là những người đến sau.
Cố Vân Khê ngẩn ngơ, nói: "Tề Tĩnh? Anh ta tới đây làm gì?”
“Em quên rồi sao?” Tề Thiệu dở khóc dở cười, cô ở nước ngoài vài năm cũng quên mất luôn Tề Tĩnh là ai sao? Bất quá, cũng rất kỳ quái, cô đối với tất cả mọi người luôn giữ thái độ khách khí, duy chỉ có đối với Tề Tĩnh là có chút phòng bị.
Điểm này, không riêng gì hắn nhìn ra, mà ngay cả bản thân Tề Tĩnh cũng cảm nhận được.
“Tại sao?”
“Cậu ấy họ Tề, trong những ngày anh ra nước ngoài, là cậu ấy ở bên cạnh cha. Hiện tại chúng ta tổ chức hôn lễ, cậu ấy xuất hiện với tư cách là người nhà của đàng trai cũng là chuyện rất bình thường.”
Cố Vân Khê hơi nhíu mày, có thể là gần đây cô gặp được rất nhiều người trong kịch bản gốc, nên cảm xúc vẫn có chút mẫn cảm.
Tề Thiệu ngược lại không có để ý nhiều như cô vậy: "Cậu ta từ một nhân viên không tên tuổi một đường tiến thẳng lên chiếc ghế tổng giám đốc bên bộ phận thị trường, đây đúng là kế thừa thiên phú kinh doanh của Tề gia.”
Cố Vân Khê cầm lấy ly nước uống một ngụm, cười nói: "Anh không lo lắng sao?”
“Lo lắng cái gì?” Tề Thiệu còn cười đắc ý hơn: “Tề gia đã hoàn thành việc chuyển giao gia sản, cha cũng đã đem toàn bộ cổ phần công ty chuyển tới anh. Hiện tại cho dù Tề Tĩnh có quyền cao chức trọng thì bất quá cũng là làm làm công thay anh, nếu cậu ta càng có bản lĩnh, anh không phải càng đỡ lo hơn sao?” Hắn cũng không vội tiếp nhận sự nghiệp gia tộc, vì hắn muốn tiếp tục lăn lộn trong giới tài chính thêm vài năm nữa. Hắn tuyệt đối không phải muốn bày kế gì, chỉ là muốn rút ra một chút thời gian để ở bên cạnh vợ mình thêm một chút nữa mà thôi.
Cố Vân Khê nghe hắn nói liền hiểu ngay: "Anh đây là xem anh ta như một người trợ lý đắc lực của mình mà.”
“Ha ha ha, vẫn là Tề phu nhân hiểu rõ anh nhất.” Cố Vân Khê nói một chút với hắn sau đó cúp điện thoại, nhưng cô vẫn có suy nghĩ gì đó.
Khách sạn Hữu Nghị, trang hoàng tráng lệ, Cố Hải Triều lôi kéo em gái mình ngồi ở phía đại sảnh, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa chính.
Mấy người Trần Chấn Hoa cũng vừa tới nơi, tuy bộ dáng vô cùng mệt mỏi, nhưng xem ra tinh thần bọn họ lại rất tốt: "Tiểu Khê trở về khi nào vậy?"
“Gần cuối năm.” Bọn họ chờ xử lý xong chuyện trong tay, mới vội vàng chạy tới đây, mục đích chỉ vì muốn tham gia hôn lễ mừng này của Cố Vân Khê và Tề Thiệu.
Anh em Cố Hải Triều mấy ngày hôm trước đã tới đây, vội vàng cùng Tề Thiệu chuẩn bị hôn lễ.
Mặc dù Cố Vân Khê cực lực khuyên can, cô chỉ muốn cùng người nhà bạn bè ăn bữa cơm là được, nhưng thân làm anh cả, Cố Hải Triều làm sao có thể để em mình tùy ý như vậy.
Bốn anh em tuy rằng không có cha mẹ, nhưng anh cũng muốn nói cho mọi người biết, con gái của Cố gia bọn họ là trân bảo hiếm có, lại có nhà mẹ đẻ chống lưng, ai cũng không thể bắt nạt cô được.
Cố Vân Khê căn bản không quan tâm những thứ này,dù sao thì người khác cũng không thể bắt nạt cô được. Chỉ là cô không thể nào xoay chuyển được ý định của anh chị mình nên cũng buông tay, mặc cho bọn họ muốn làm thế nào thì như thế đấy.
Tề Thiệu cũng rất vui vẻ phối hợp, hắn muốn hắn và Tiểu Khê có một hôn lễ mà ngay cả đời này cũng khó mà quên được.
Cố Vân Thải nhìn thoáng qua cửa chính: "Tề Thiệu đã đi đón em ấy rồi, hẳn là rất nhanh sẽ trở về. Bọn họ còn hẹn buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Ông Trần tò mò hỏi: "Có ảnh chụp Tiểu Khê không? Để tôi nhìn xem, không biết hiện tại con bé đã biến thành cái dạng gì rồi?”
Trần Chấn Hoa nghe vậy cười to: "Rất nhanh là đã có thể nhìn thấy người thật rồi, ba gấp cái gì chứ?"
Khương Nghị thờ ơ cầm lấy điếu thuốc hút một hơi, nói:"Không nghĩ tới Tiểu Khê là em gái nhỏ nhất, lại là người kết hôn sớm nhất, tôi đúng là có chút nghĩ không thông được.”
Cố Vân Thải nghe vậy tức giận: "Cái gì mà nghĩ không thông được chứ? Anh nói chuyện đàng hoàng lại chút được hay không đây? Anh còn không thông minh bằng một nửa của em gái tôi, có tư cách gì mà bình luận em ấy?"
Cô nói chuyện rất không dễ nghe, khiến mọi người đều nhìn qua đây, mà Cố Hải Triều lại theo bản năng nhìn Khương Nghị một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT