Cố Hải Triều tính toán, đưa ra số tiền làm cho anh hít thở không thông, hai tay đều đang run rẩy, ánh mắt sáng thần kỳ, "Làm, em nói nên làm sao đây?"
Cố Vân Khê tràn đầy tự tin, "Đầu tiên, chúng ta thuê một căn nhà, tuyển vài người đáng tin cậy đến làm việc, chỉ cần kỹ thuật mấu chốt nhất ở trong tay chúng ta, việc làm ăn này có thể tiếp tục.”
Cố Hải Triều có chút mềm yếu, cũng rất tin tưởng em gái, cô nói cái gì thì chính là cái đó.
Hai anh em Cố Hải Triều đi nói chuyện với cha Trần, cha Trần vui mừng không thôi, ký hiệp nghị ngay tại chỗ, sau này nhà họ Cố chỉ để ý sản xuất, sẽ ưu tiên cung cấp hàng cho nhà họ Trần, sau khi tiêu thụ lắp đặt xong đều do nhà họ Trần phụ trách.
Về phần ngoại tỉnh thành, đó lại là một chuyện khác. .
Đam Mỹ H VănCha Trần nghe nói bọn họ muốn thuê phòng ở, thì lập tức phát động tất cả nhân mạch của bản thân, giúp đỡ tìm kiếm phòng ở thích hợp.
Ông cũng rất nóng lòng, nếu năng lực sản xuất này theo không kịp, thì rất nhiều đơn đặt hàng liền không nhận được.
Mỗi ngày từ chối nhiều tiền như vậy, thịt ông cũng biết đau.
Về phần nhân viên lắp đặt thì đó không phải là vấn đề, trong xã hội có rất nhiều người cần việc, chẳng lẽ còn sợ không chọn được người thích hợp hay sao?
Anh em Cố Hải Triều vừa về tới sân, chợt nghe thấy Cố lão thái trung khí mười phần khoe khoang.
“Tiểu Như nhà tôi từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, là niềm tự hào của cả nhà tôi.”
Thím Cố cũng dương dương đắc ý khoe khoang, "Tiểu Như thành công vượt qua cuộc thi nhảy lớp, bây giờ là học sinh lớp sáu, đúng là mặt mũi của Cố gia chúng ta.”
Cố Như bị vây ở giữa, mặt lộ vẻ ngượng ngùng, khiêm tốn vài câu, đưa tới vô số ánh mắt hâm mộ.
Cố Như liếc mắt một cái thấy anh em Cố Hải Triều đi vào, ánh mắt chợt lóe, "Chị Tiểu Khê, tháng chín em phải đi học trung học cơ sở, đến lúc đó chị phải che chở cho em nha.”
“Không phải em có anh ruột học lớp 7 sao?” Cố Vân Khê hờ hững trả lời một câu.
Nhảy lớp? Thần đồng? Đúng rồi, cơ thể của người sống lại, bài tập tiểu học đã không còn khó khăn.
Tuy nhiên, chăm chỉ đọc sách luôn có thể kiếm ra một tương lai tươi sáng, lại lợi dụng ưu thế sống lại biết bố cục trước, chuyện cơm áo cũng không thành vấn đề. Thím Cố ngẩng đầu lên, "Ai thèm chứ? Tiểu Như nhà tôi là thần đồng danh xứng với thực, không giống một số người tự nhận mình là thiên tài, ha ha.”
Cố Như ngượng ngùng lắc đầu, "Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, đều là chị em nhà mình, chị Tiểu Khê, mặc dù thành tích của chị không tốt, nhưng tính tình tốt, biết chăm sóc người khác nhất, sau này còn phải phiền chị chăm sóc em nhiều hơn.”
Lời này có thâm ý khác, Cố Vân Khê không khỏi vui vẻ, đây là muốn dựa vào cô? Cô rốt cuộc có điểm nào mà lại khiến cho người sống lại coi trọng như thế? Điểm này đáng suy nghĩ sâu xa.
“Chỉ sợ không được rồi, chị cũng cần người khác chiếu cố, dù sao đều là trẻ con như nhau mà.”
Mẹ chồng nàng dâu Cố lão thái rất tức giận, đúng là đồ thối không biết xấu hổ.
Nhưng vào lúc này, một bóng người vội vàng chạy vào, "Cố Vân Khê, bạn học Cố Vân Khê ở nơi này sao?"
Cố Vân Khê quay đầu nhìn, không khỏi ngây ngẩn cả người, "Trương hiệu trưởng, sao thầy lại tìm tới đây?”
Lòng hiếu kỳ của mọi người lập tức bị khơi gợi, hiệu trưởng sao lại đến nhà một học sinh bình thường? Tình huống gì đây?
Hiệu trưởng Trương nhìn thấy cô, ánh mắt liền sáng rực, hưng phấn nói, "Bạn học Cố Vân Khê, thầy mang đến cho em một tin tức tốt.”
Toàn trường yên tĩnh, toàn bộ vểnh tai lắng nghe.
Trong ánh mắt tò mò của vô số người, Trương hiệu trưởng lớn tiếng tuyên bố trước mặt mọi người, "Bạn học Cố Vân Khê, chúc mừng em thông qua sơ thẩm lớp thiếu niên thiên tài! Nhận được vé vào cửa thi tốt nghiệp trung học, chúc mừng em, trở thành học sinh đầu tiên trong lịch sử trường chúng ta lấy được tư cách trực tiếp đến trường đại học hàng đầu trong nước."
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, hai mặt nhìn nhau, lời nói của Trương hiệu trưởng, mỗi một chữ đều hiểu, nhưng khi ghép lại thì nghe không hiểu, có gì sai sao?
Môi Cố lão thái run rẩy, "Hiệu trưởng, có phải thấy nói nhầm rồi hay không? Cố Vân Khê chính là một tiểu phế vật vô dụng.”
Trương hiệu trưởng thản nhiên quét mắt nhìn bà, lão thái thái này cũng không phải là người phúc hậu, không phải là bà nội ác độc bất công kia chứ? "Em ấy là một thiên tài và điều đó đã được chứng nhận bởi các trường đại học hàng đầu trong nước."
Thông qua sơ thẩm đó là một sự tán thành với bản thân.
Mọi người cuối cùng cũng kịp phản ứng, a a a, hiện trường lập tức sôi trào.
Mọi người dùng ánh mắt tràn ngập cuồng nhiệt nhìn về phía Cố Vân Khê, hạt giống thiên tài thiếu niên, tốt!