Chờ Trương hiệu trưởng nghe được tình huống nhà Cố Vân Khê, thì cực kỳ oán giận.
Có lầm hay không? Không cho ăn no, còn đem cái c.h.ế.t của cha mẹ tính đến trên đầu đứa nhỏ, cả ngày gọi nó là đồ sao chổi, khiến đứa nhỏ lên trường bị bạn học xa lánh.
Áp lực như vậy ngay cả người trưởng thành cũng chưa chắc chịu đựng được, huống chi một đứa nhỏ, thật sự là nghiệp chướng mà.
May mắn là tâm trí đứa trẻ này đủ kiên nghị.
“Đây là bảng báo danh, em điền vào đi.”
Đây là bảng báo danh lớp thiếu niên thiên tài mà ông trăm cay nghìn đắng lấy được, Cố Vân Khê không khỏi vui vẻ, đây là công nhận năng lực của cô, "Cảm ơn hiệu trưởng.”
Cô nghiêm túc điền, còn viết lên các loại sở trường đặc biệt, tận lực khiến cho nhân viên xét duyệt chú ý.
Trương hiệu trưởng yên lặng nhìn cô điền, rất trật tự, hiểu được làm thế nào để thể hiện sở trường của mình.
"Em có ước mơ gì?"
Cố Vân Khê sửng sốt, lại nghiêm túc suy tư hồi lâu, "Em rất thích một câu nói, ta sinh ra là núi cao chứ không phải dòng suối, ta muốn đứng trên đỉnh quần phong nhìn xuống khe rãnh bình thường. Ta sinh ra chính là nhân kiệt mà không phải cỏ rác, ta đứng trên vai vĩ nhân khinh thường hèn mọn nhu nhược."
Đây là bài huấn luyện của trường nữ sinh Hoa Bình, lần đầu tiên nhìn thấy đã bị chấn động sâu sắc.
"Mà, ước mơ của em là được đứng trên đỉnh núi cao, nhìn lên các vì sao và là một người quan tâm đến vận mệnh của thế giới và quốc gia."
Trương hiệu trưởng kinh ngạc nhìn cô, tuổi không lớn, nhưng rất có chí khí.
Ai chưa từng đi qua tuổi trẻ khinh cuồng? Ai mà không có hào khí vạn trượng? Thiếu niên nhiệt huyết mà nhuệ khí, tuổi trẻ thật tốt.
Cô nộp đơn, lớp đột kích kéo dài đến một tháng, nhóm người này chỉ cần hoàn thành khảo hạch là có thể được cử vào bộ phận trung học phổ thông.
Trong tháng này, Cố Vân Khê ham học hỏi như đói khát, điên cuồng học tập, trong khoảng thời gian ngắn học xong hai môn chính của trường trung học phổ thông, các giáo viên nhao nhao tỏ vẻ, sau này có gì không hiểu có thể đi thỉnh giáo bọn họ.
Chờ lớp đột kích vừa kết thúc, Cố Vân Khê liền xin tự học ở nhà, gặp phải kiến thức không biết liền đi hỏi thăm giáo viên, thật ra những kiến thức này, cô đã sớm nắm trong tay, phần lớn thời gian dành cho ăng ten Teletubbies. Mà trong vòng một tháng này, ăng ten Teletubbies bán đặc biệt náo nhiệt, một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ngàn, cứ như vậy truyền ra, chỉ ngắn ngủi nửa tháng liền trở thành đơn phẩm bán chạy nhất trong thành phố.
Nếu ngày thường hỏi, anh ăn cơm chưa? Thì bây giờ lại hỏi, anh đã lắp ăng ten chưa?
Cha Trần nhận được đơn hàng vào tay, còn thỉnh thoảng biện hộ chen ngang, vô cùng náo nhiệt.
Vừa mới bắt đầu, số lượng mỗi ngày có hạn là mười chiếc, chờ tay nghề của anh em Hải Triều luyện đến thành thạo, dần dần quen tay hay việc, thì số lượng cũng tăng lên.
Một ngày có thể đạt tới sản lượng năm mươi chiếc, mỗi ngày cô đêug đếm tiền đến mềm tay, nhập sổ rất nhiều, đặc biệt kích thích.
Cố Vân Khê phụ trách quản lý sổ sách, cô giả bộ gửi tiền ở bưu điện ngân hàng khác nhau, nhưng lại lặng lẽ gửi tiền khắp nơi, đầu năm nay tiền gửi ngân hàng không cần dùng tên thật, ngược lại thuận tiện cho cô.
Tuy nhiên, vấn đề mới lại tới.
Lắp đặt đã tuyển người, miễn cưỡng có thể đuổi kịp, nhưng tỉnh thành sát vách có người tìm tới, vừa mở miệng đã muốn một ngàn đơn đặt hàng.
Cố Hải Triều không khỏi gấp gáp, có tiền không kiếm được thật khó chịu, "Tiểu Khê, cái này phải giải quyết như thế nào đây?"
Cố Vân Khê đã chờ ngày này rất lâu, "Tuyển người đi.”
Cố Hải Triều trợn tròn mắt, tốc độ phát triển này có phải quá nhanh hay không?
Cố Vân Khê muốn nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường, chỉ dựa vào vài người là không được, phải mở rộng sản xuất.
Nhưng, Cố Hải Triều là chủ lực, làm việc theo lối tư duy tiểu nông tự sản tự tiêu thụ, muốn chuyển biến, thì phải tuần tự tiến hành dùng sự thật để nói chuyện.
Không, đến lúc không thể không thay đổi quan niệm.
"Đúng, phương án giải quyết của em chính là, thị trường tiêu thụ cùng lắp đặt thì giao cho chú Trần, chúng ta phụ trách cung cấp hàng, mỗi đài giá cả 70 khối, anh hỏi thử xem, chú Trần có muốn hay không?”
"Nhất định muốn, chú ấy có thể kiếm bốn mươi khối, thế nhưng..." Cố Hải Triều có chút luyến tiếc.
"Nhìn như ít lời, thật ra chỉ cần sản lượng tăng lên, thì chúng ta kiếm càng nhiều." Cố Vân Khê nhẫn nại phân tích tình huống, "Ngoại tỉnh thành đều nghe tin tìm tới, đây chỉ là một cái mở đầu. Nếu một ngày có thể ra năm trăm đài, vậy có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT