“Liệu có làm hư TV hay không?”
Một cô bé làm sao có thể làm ra ăng ten ngoài trời đạt chuẩn được? Người có tay nghề như ông còn chưa làm được nữa.
Đừng nhìn ăng ten có vẻ đơn giản, nhưng ăng ten chất lượng cao cần sự hỗ trợ kỹ thuật mạnh mẽ.
Cố Vân Khê biết mình nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể dùng sự thật chứng minh năng lực của mình.
“Sẽ không hỏng đâu, chú Trần, mắt thấy là thật, tai nghe là giả.”
Lòng hiếu kỳ của Trần Chấn Hoa bị khơi gợi, rục rịch, "Ba, để con bé thử xem, con cũng rất tò mò.”
Cha Trần cũng muốn xem một chút, thế là thuận nước đẩy thuyền đồng ý.
Cố Vân Khê tinh thần đại chấn, đưa ăng ten cho anh cả, bảo anh trèo lên nóc nhà.
"Anh cả, hướng đông, hướng đông."
“Anh cả, lại hướng nam một chút, cẩn thận một chút.”
"Nửa mét nữa về phía bắc."
“Đúng đúng, xoay qua một chút.”
Cố Vân Khê kiên nhẫn chỉ đạo lắp đặt ăng ten như thế nào, Cố Hải Triều lại từng bước một làm theo.
Hai tay cô vỗ một cái, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng, "Bây giờ, thời khắc chứng kiến kỳ tích đã đến!
Mọi người đều nín thở nhìn theo... Theo Cố Vân Khê chuyển động nút bấm, một hình ảnh rõ ràng hiện lên, là tiết mục của tỉnh thành kế bênh, trước đó vẫn thu không được.
Ánh mắt mọi người đều trợn tròn, giờ khắc này, bọn họ nghe được tiếng tim đập kịch liệt của mình. .
||||| Truyện đề cử:
Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại |||||
Thì ra, thật sự có kỳ tích!
Cố Vân Khê còn đang tiếp tục, một cái, hai cái, ba cái... chín cái, từng kênh hoàn toàn mới xuất hiện, mỗi một kênh đều dẫn phát một đợt hoan hô.
“Còn nữa không? Còn nữa không?”
Cố Vân Khê lại thử một lần, "Không có, cộng thêm ba kênh trước, hiện tại có thể đồng thời thu được mười hai kênh, có nhiều cơ hội lựa chọn, càng làm phong phú cuộc sống giải trí của dân chúng.”
Cố Hải Ba nhảy dựng lên, ôm lấy em gái lắc lư, vui mừng thét chói tai, "Tiểu Khê, em làm được rồi, anh biết ngay em là đứa trẻ thông minh nhất."
“Anh cả vẫn luôn không tin tiểu Khê, nhưng anh lại tin tưởng em, cho nên anh nhỏ chính là người yêu em nhất.”
Cố Hải Triều bị nói tới mà khóe miệng co rút, tình cảm huynh đệ đâu? Vì tranh sủng mà mặt cũng không cần?
Cố Vân Thải giơ ngón tay cái lên với em gái, vẻ mặt kiêu ngạo, "Em gái, em quả nhiên là một tiểu thiên tài, ánh sáng của nhà học Cố chúng ta.”
Nói thật, cô cùng anh cả đều không tin, nhưng không muốn làm cho em gái thất vọng, cho nên mới đồng ý hùa theo cô bé.
Ai ngờ, tiểu Khê lại cho cô một niềm vui quá mức.
“Màn hình rất rõ ràng, một chút cũng không thua kênh gốc.” Cha Trần ngơ ngác nhìn TV, lại nhìn Cố Vân Khê, đây là mộng sao?
Cố Vân Khê thật sự làm được, cô dựa vào sức một mình làm ra ăng ten ngoài trời, chất lượng còn tốt như vậy.
Nhưng, cô chỉ mới mười bốn tuổi thôi.
Nha đầu này thật sự quá ưu tú rồi!