Nước ngoài không cấm việc người dân sử dụng súng, trị an lại không tốt như ở trong nước. Vì vậy, Tề Thiệu làm một cây bút máy phòng thân đề phòng có chuyện xấu xảy ra.
“Tôi dạy em.”
“Được.” Cố Vân Khê trước đây luôn cảm thấy việc học thêm một môn tay nghề, luôn luôn tốt.
“Ừm, đúng vậy, là làm như thế…”
Hai người đầu kề đầu, thảo luận trao đổi rất quen thuộc, bọn họ đã quen với bầu không khí kích động trí óc ngươi tới ta lui này, một chút cũng không kiêng dè.
Mấy người đối diện trợn mắt há hốc mồm. Không phải chứ, hai người lại có thể thảo luận vấn đề này trước mặt bọn họ?
Không phải các cô cậu ở tuổi này không được nói chuyện yêu đương, chuyên tâm vào việc học thôi sao?
Còn nữa, tại sao lại có s.ú.n.g trong người đây?!
Tề Thiệu nói vài câu liền đầu đầy mồ hôi, có chút ngồi không yên. Cố Vân Khê lo lắng nhìn hắn: "Nếu mệt thì anh đi nằm nghỉ chút đi?"
“Không có việc gì.” Tề Thiệu nói cái gì cũng không chịu.
Cố Vân Khê cũng không miễn cưỡng, vạn nhất có việc còn có thể kéo hắn nhanh chân chạy trốn.
"Vậy anh dựa vào tôi đi."
Cô nửa hướng về phía hắn, ý bảo hắn dựa lại gần. Tề Thiệu nghe vậy giật mình, sau đó lập tức nở nụ cười, cô gái hắn thích chính là luôn luôn thiện lương đáng yêu như vậy.
Hắn cẩn thận nhích lại gần, dựa vào cô. Tấm lưng của cô rất gầy yếu, nhưng vô cùng cứng cỏi.
Hắn chỉ thả hơn phân nửa trọng lượng, không dám dùng sức quá: “Cảm ơn em, Tiểu Khê, em đối với tôi thật tốt.”
Hắn nói chuyện có chút mất sức, nhưng trên mặt lại rất vui vẻ, khóe miệng hơi nhếch lên, là một bộ dáng hạnh phúc.
Thân thể Cố Vân Khê cứng đờ, được rồi, cô đã quên lời tỏ tình lúc trước!
Quên đi, mặc kệ như thế nào, bọn họ từ trước đến nay đều thân thiết như vậy.”Anh phải nghỉ ngơi nhiều mới tốt. Ông ngoại, ông bắt mạch giúp anh ấy đi.”
Hoắc lão gia tiến lên bắt mạch cho Tề Thiệu, hơi trầm ngâm, nói: “Cậu vừa mới tỉnh, đừng để quá mệt mỏi, cố gắng dưỡng thương cho tốt.”
“Tiểu Khê, nếu cháu mệt thì để cậu ấy nằm trên mặt đất đi, sau đó lấy thêm mấy cái chăn đắp phía dưới.”
Tiểu Khê cũng không còn nhỏ tuổi nữa, cô cứ ôm khư khư đứa con trai như vậy cũng không tốt lắm. Bất quá, tình huống hiện tại không rõ, vẫn là nên đề phòng mà canh giữ chung trong phòng này thôi.
"Không..." Cố Vân Khê khẽ lắc đầu, ai ngờ, lời của cô còn chưa nói xong, Hoắc Vân Sơn được ông nội ám chỉ đã ngay lập tức đứng lên. “Tôi vào phòng ngủ lấy đệm chăn ra đây.” Hoắc Vân Sơn chạy nhanh hơn ai hết, chỉ chốc lát sau đã ôm đệm chăn ra, nhanh tay nhanh chân trải ở trong góc.
Tề Thiệu:...Nghe anh nói, tôi còn phải cảm ơn.
Hoắc Vân Sơn không để ý Tề Thiệu giãy dụa, một tay đỡ hắn đứng lên, "Tiểu Khê, kéo giá truyền nước qua đây.”
Hoắc Vân Sơn đặt hắn nằm lên chăn, sau đó đắp chăn lên, toàn bộ quá trình diễn ra cực kỳ lưu loát.
Tề Thiệu hai mắt nhắm chặt, giống như cuộc đời này chẳng còn gì luyến tiếc, ngay cả trị liệu cũng muốn không cần nữa!
Cố Vân Khê buồn cười, các người có cần phải đùa như vậy không đây?
Cô chạy tới, ngồi bên cạnh hắn: "Tề Thiệu, anh tiếp tục dạy tôi đi.”
Đồ chơi này kỳ thật rất đơn giản, Cố Vân Khê vừa học đã biết, nhưng cô khéo léo từ chối ý tốt của Tề Thiệu: "Tôi không cần, anh vẫn nên giữ lại phòng thân đi. Lại nói trong nước chúng ta cấm sử dụng súng, tôi chính là công dân tốt tuân thủ kỷ luật nha.”
Hoắc lão khẽ gật đầu, không sai, đúng là một đứa trẻ ngoan hiểu chuyện. Nhưng ông luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Hoắc Vân Sơn trông mong nhìn hai người bọn họ, thầm nghĩ cô ấy không cần, nhưng tôi thì rất muốn nha.
Đáng tiếc, hắn ta cũng không quen Tề Thiệu.
Tề Thiệu:...Đâu chỉ không quen! Hừ hừ.
“Tôi đã có cái này.” Cố Vân Khê lấy ra một cây gậy điện nho nhỏ.
Tề Thiệu khẽ lắc đầu: "Lực sát thương của gậy điện không lớn, hơn nữa chỉ có thể công kích ở cự ly gần.”
“Chỉ cần không phải công kích từ xa, tự bảo vệ mình cũng không thành vấn đề.” Cố Vân Khê nói, nếu ở cự ly xa, cô cũng không có cách nào khác.
Những người khác lại không đệ lời nói của cô ở trong lòng. Đây chỉ là côn điện kích mà thôi, thường dùng để phòng vệ, không giống với vũ khí có lực sát thương lớn, một cô gái bên người có vũ khí phòng thân cũng rất tốt.
Tuy nhiên Hoắc Vân Sơn lại khác, hắn ta nhịn không được nhìn cô thêm vài lần, luôn cảm thấy thứ cô lấy ra... không giống với côn điện bình thường trên đời.