Hoắc lão gia không nhịn được cười to: "Trong đám tụi nó thì chỉ được hai đứa cháu này. Đến đây, đến đây, tôi giúp các ông bắt mạch.”

Hai người một bên phối hợp vươn cánh tay, một bên trò chuyện, nhìn bọn họ giống như các lão bằng hữu đã nhiều năm không gặp, bầu không khí cực kỳ thoải mái.

Cố Vân Khê mở to hai mắt, bọn họ thật sự đến khám bệnh? Không phải chứ?!

"Phanh" một tiếng s.ú.n.g vang lên, mọi người chấn động, không tự chủ được đều dừng động tác, nhìn về phía cửa.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh.

Bang! Bang! Bang!

Tiếng s.ú.n.g lại vang lên, tựa hồ như đang đến gần đây vậy.

“Tiểu Khê! Tiểu Khê.” Tề Thiệu run rẩy xuất hiện ở cửa, mồ hôi làm ướt cả tóc, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Trên người hắn vẫn còn truyền dịch!

Cố Vân Khê thấy hắn đứng không vững, vội chạy tới đỡ, "Sao anh lại đứng lên? Mau, về nằm đi.”

Sắc mặt Tề Thiệu tái nhợt như tờ giấy, kéo tay Cố Vân Khê không buông, không chịu quay về giường bệnh, "Có tiếng súng.”

Tại sao lại có tiếng s.ú.n.g ở bệnh viện? Đây là HK phải không, sao lại nguy hiểm như vậy?

Cố Vân Khê không hề lo lắng, người trong phòng này ai cũng là người có tiếng tăm, quyền cao chức trọng, sóng gió nào cũng đã từng trải qua, nên cũng không quá lo lắng: "Yên tâm, bọn họ không vào được đâu, ngoài cửa có người canh gác."

Bên ngoài tiếng s.ú.n.g càng nổ lớn, cũng không biết tình huống thế nào, Tề Thiệu làm sao yên tâm?

Cố Vân Khê đỡ hắn ngồi xuống sô pha, tiện tay đặt gối ôm ra sau lưng đối phương, kéo giá truyền dịch qua một bên để tránh đường: "Các gia gia bên ngoài đều rất lợi hại, bọn họ có mang theo vệ sĩ riêng của mình.”

“Tiểu Tề, đừng sợ, không có việc gì đâu.” Hoắc lão an ủi một câu: "Chỉ cần ở trong phòng, ở đây rất an toàn.”

Tiếng s.ú.n.g nghe rất gần, nhưng hẳn không phải tầng này. Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được lại nhìn về phía màn hình máy tính, tiếng s.ú.n.g vừa vang lên, vô số bệnh nhân cùng nhân viên y tế đều điên cuồng chạy ra ngoài.

Mà, hai tay s.ú.n.g kia vẫn còn ở lầu bảy b.ắ.n phá, vài nhân viên y tế bị trúng đạn ngã xuống.

Hắn tức giận không chịu được, một lũ súc sinh thảm vô nhân đạo!

“Cũng không biết được bọn hắn còn có đồng bọn hay không?” “Hẳn là có.” Cố Vân Khê cảm thấy vô cùng nguy hiểm. Loại s.ú.n.g tiểu liên có tính sát thương cực lớn, nhưng bọn họ có thể tùy tiện mang theo, đúng thật là quá mức.

Hoắc Vân Sơn cũng khẽ gật đầu: "Bọn chúng có thể vẫn còn ẩn trong bóng tối. Nhưng mà, có cái máy tính này, các vị trí đều thấy rõ ràng. Các vị yên tâm, tầng mười chúng ta rất an toàn."

Tầm mắt Tề Thiệu đảo qua trên người mọi người. Những người này đều là vệ sĩ cá nhân được huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng mà tại thời điểm mấu chốt thì vệ sĩ chỉ biết che chở của chủ nhân của mình, ai sẽ bảo vệ Vân Khê?

Nói cho cùng, bọn họ còn phải có năng lực tự bảo vệ mình.

"Gọi điện thoại cho cha tôi, hỏi xem túi xách của tôi để ở đâu?"

Cố Vân Khê nhíu mày, không nói hai lời liền làm theo, "Ông ấy nói ở trong tủ cạnh tường.”

“Đi lấy.” Tề Thiệu lời ít ý nhiều, tình trạng sức khỏe của hắn đang đặc biệt kém.

Cố Vân Khê thấy thế lo lắng không thôi, nhưng, cô biết rõ tính tình Tề Thiệu, cho nên cũng không khuyên nhiều.

Cô tìm một cái ba lô màu xanh đậm, hỏi: "Là cái này sao?”

Tề Thiệu khẽ gật đầu, lấy từ trong túi ra một cây bút máy: "Cái này tặng cho em.”

"Là bút máy, tại sao muốn tặng cho tôi bút máy..." Bút máy vừa vào tay, Cố Vân Khê liền ý thức được có điểm không đúng. Nói đúng hơn là phân lượng không đúng.

“Ách?”

Tề Thiệu chỉ cảm thấy mắt đã nổi sao vàng, trán đột nhiên đau nhức, ngồi cũng ngồi không vững được nữa, nhưng hắn vẫn cố gắng chống đỡ, nói: "Em đã nghe qua dùng bút máy để g.i.ế.c người này chưa?"

Lời này vừa nói ra, không khí hiện trường đều thay đổi.

Mắt Hoắc Vân Sơn sáng rực lên: “Bút máy này? Tôi muốn!”

Hoắc lão gia cũng nhìn qua, Tề Thiệu hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh yếu ớt như đồ dễ vỡ, nhưng hiện tại, trong hắn vẫn ốm yếu như cũ, nhưng lại bộc lộ tài năng thiên bẩm của mình. Người thừa kế Tề gia cũng không phải hạng người bình thường nha.

Thanh niên bây giờ người sau lại lợi hại hơn người trước.

Cố Vân Khê ngẩn ngơ, sau đó nhìn về phía bút máy trong tay: “Không phải chứ?”

Bút máy là đạo cụ thường xuyên xuất hiện trong các bộ phim gián điệp, được cải tiến cực kỳ tinh vi, lực sát thương cũng rất lớn.

"Biết, dòng bút máy này xuất hiện lần đầu tiên vào thế kỷ 19, cỡ nòng siêu nhỏ, chỉ có thể chứa một hoặc hai viên đạn. Trong đó nổi tiếng nhất là dòng s.ú.n.g phun độc kiểu Hatton của Anh."

Tề Thiệu chỉ hỏi một câu: "Biết dùng không? Nếu bọn chúng g.i.ế.c tới tầng này, trong thời khắc mấu chốt chúng ta còn có cái để đối phó được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play