“Thôi được rồi, vậy bây giờ chúng ta đến nhà bác sĩ Lương xem thế nào đi.” Nhân lúc tâm trạng Kim Tiểu Hổ đang tốt, tôi lập tức đề nghị.

Kim Tiểu Hổ nghe xong thì gật đầu: “Được đấy, bây giờ chúng ta sẽ đến đó.”

Sự phóng khoáng của Kim Tiểu Hổ nằm ngoài sự mong đợi của tôi. Nhưng như vậy cũng tốt, tôi cũng muốn lập tức giải quyết hết tất cả bí ẩn.

Bốn người chúng tôi cùng nhau đến nhà bác sĩ Lương, người gõ cửa tất nhiên là Vương Thành, trên mặt Vương Thành đan xen nhiều cảm xúc phức tạp khác nhau.

Đây dù sao cũng là nhà bố vợ tương lai của anh ấy, chắc chắn anh ấy cũng không muốn thẩm vấn bác sĩ Lương một cách ngượng ngùng như vậy.

Thấy Vương Thành cứ mãi do dự, Kim Tiểu Hổ liền đưa tay lên gõ cánh cửa gỗ, một lúc sau, bên trong truyền đến tiếng bước chân, "cạch" một tiếng, cửa mở ra, người mở cửa lại là Lương Uyển Doanh.

Thấy chúng tôi, Lương Uyển Doanh không tỏ ra ngạc nhiên, có lẽ cô ấy đã đoán được chúng tôi sẽ đến.

“Các anh?” Ánh mắt Lương Uyển Doanh dừng lại trên gương mặt Vương Thành.

“Uyển Doanh, chúng tôi tới vì vụ án mất tích của cô Đỗ.” Kim Tiểu Hổ nở nụ cười ngượng ngùng hơn với Lương Uyển Doanh.

Lương Uyển Doanh nghe xong, sắc mặt liền trở nên trầm trọng: “Rốt cuộc tôi còn phải nói với các anh bao nhiêu lần nữa, chúng tôi chưa từng gặp cô Đỗ bao giờ. Hơn nữa, lúc ở bệnh viện không phải các anh đã điều tra rồi à? Tại sao còn tìm đến tận nhà tôi nữa?”

Lương Uyển Doanh rõ ràng là rất bài xích chúng tôi, đôi mắt to ấy giận dữ nhìn chúng tôi. . truyện ngôn tình

Thấy Lương Uyển Doanh tức giận, Vương Thành lập tức kéo cô ấy sang một bên, nhẹ nhàng nói với Lương Uyển Doanh rằng đó chỉ là một cuộc điều tra thông thường theo quy định thôi, không có ý gì khác.

“Cây ngay không sợ ch.ết đứng, nếu đã không sai vậy cô sợ cái gì?” Tôn Tử cố ý dùng lời lẽ kích động.

Lương Uyển Doanh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mấp máy đôi môi tái nhợt một cách không kiên nhẫn, thấp giọng nói: "Vậy các anh vào đi."

Mặc dù cực kỳ không vui, nhưng sau khi Vương Thành kiên nhẫn nói, Lương Uyển Doanh vẫn cho chúng tôi vào, vừa bước vào nhà họ Lương, tôi đã ngửi thấy một mùi rất lạ, cảm giác hơi hăng hăng.

Tôn Tử bịt miệng hỏi: “Nhà cô rốt cuộc đang làm gì vậy?” "Cần anh quan tâm à? Đây hình như là chuyện riêng tư của gia đình chúng tôi nhỉ, mấy người không có tư cách xen vào." Lúc vừa nhìn thấy Lương Uyển Doanh tôi còn tưởng cô ấy rất dịu dàng ít nói, thế nhưng bây giờ mồm mép lại lanh lợi vô cùng.

Mặc dù cho chúng tôi vào nhưng cô ấy vẫn tỏ thái độ thù địch, khi Vương Thành yêu cầu bác sĩ Lương xuống để lấy lời khai, Lương Uyển Doanh thậm chí còn tỏ thái độ hơn.

“Có chuyện gì thì hỏi tôi là được rồi.” Lương Uyển Doanh vẫn vô cảm nhìn chúng tôi.

Hỏi cô ấy? Thế hỏi rồi có khác gì không hỏi không? Cô ấy nhất định sẽ đưa ra câu trả lời giống như vậy, hiện tại tôi cũng không hy vọng tìm được gì từ miệng bác sĩ Lương, tôi chỉ muốn xem có thể tìm ra manh mối gì từ biểu hiện của họ hay không thôi.

“Uyển Doanh, đừng như vậy, gọi chú Lương xuống đây đi.” Vương Thành nhẹ nhàng khuyên nhủ Lương Uyển Doanh, Lương Uyển Doanh vẫn đang nhíu mày suy nghĩ gì đó. Đột nhiên, có tiếng bước chân từ tầng trên truyền xuống.

Bác sĩ Lương đã chậm rãi đi xuống cầu thang, nhưng cách đi của ông ấy thực sự có chút kỳ lạ, nghiêng nghiêng ngả ngả đến mức suýt ngã.

Vương Thành lập tức đứng dậy đi nhanh tới đỡ bác sĩ Lương, bác sĩ Lương híp mắt nhìn Vương Thành, vậy mà lại hỏi Vương Thành là ai.

Không cần đợi đến lúc bác sĩ Lương tới gần, chúng tôi đã ngửi thấy mùi rượu rất nồng. Bác sĩ Lương hiển nhiên là đã uống say rồi, với bộ dạng của ông ấy lúc này, có hỏi thì cũng như không thôi.

Tôi thầm nghĩ chuyến này đi phí công rồi, nói nhỏ với Tôn Tử hay là để mai đến hỏi cũng được.

Nhưng Tôn Tử lại cứ nhìn bác sĩ Lương, rồi hạ giọng nói với tôi: “Cậu nhìn đi. Bộ dạng này của ông ấy mới dễ nói ra sự thật đấy. Rượu vào nói lời thật, câu này cậu không biết à?”

Tôn Tử nói nghe cũng có lý, con người một khi đã say rồi thì rất dễ nói sự thật.

Tôi đứng dậy, nhường chỗ của mình cho bác sĩ Lương, bác sĩ Lương ợ một cái rồi ngồi xuống, hai má đỏ rực, một mùi rượu nồng nặc khiến người ta buồn nôn hòa lẫn với mùi xi măng vôi hăng hắc khó chịu.

Tôi nhìn xung quanh. Ngôi nhà này mặc dù có thể nói là được tu sửa theo phong cách rất thời thượng, nhưng cũng không tính là vừa sửa xong, thế nhưng tại sao mùi xi măng lại nồng đến vậy?

“Nhà cô đang sửa nhà à?” Tôi nhìn bốn phía nhưng lại không tìm thấy dấu vết gì của việc mới sửa nhà.

Bác sĩ Lương nghe xong, toàn thân rùng mình một cái, cũng coi như là tỉnh rượu được hơn nửa rồi, mở to đôi mắt trừng trừng nhìn tôi, giống như là bị lời nói của tôi dọa sợ vậy.

Nhìn thấy biểu cảm này của bác sĩ Lương, tôi biết ngay trong chuyện này có ẩn khuất gì đó, mặt khác Lương Uyển Doanh cũng liền căng thẳng mà ngồi xuống bên cạnh bố mình, nắm chặt lấy tay bác sĩ Lương, nhỏ giọng nói: “Bố, không sao đâu. Bọn họ chỉ đang thẩm vấn theo quy định thôi, bố cứ nói thật là được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play