“Đợi sự việc này kết thúc chúng ta quay về.” Tôi thờ ơ nói, kỳ thực trong lòng vẫn đang nghĩ chuyện của Bảo Châu.

Tôn tử vừa nghe đã trở nên gấp gáp túm lấy cánh tay tôi, nhăn mặt nói tôi không phân biệt nặng nhẹ, nếu trong khoảng thời gian này, Phỉ Phỉ mà xảy ra chuyện thì phải làm sao?

Đây là điều Tôn Tử lo lắng nhất, nhưng tôi thấy trước mắt Phỉ Phỉ sẽ không vấn đề gì. Ôn Bội Như vẫn cần thân xác của Phỉ Phỉ nên sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện. Về phần Bảo Châu, tôi đã hứa là nhất định sẽ cứu cô ấy bất kể cô ấy đang ở đâu.

“Tôn Tử, cậu nghĩ tôi không gấp sao? Tôi không thể để Kim Tiểu Hổ lo chuyện này, cậu xem anh ta có giống một người điều tra án không? Hơn nữa nếu chúng ta rời đi Kim Tiểu Hổ cũng nhất định sẽ đi theo.” Tôi nói xong vỗ vỗ vai Tôn Tử cho cậu ta đỡ bồn chồn lo lắng.

Tôn Tử vẫn cau mày rút từ trong túi áo ra một bao thuốc, cúi đầu ủ rũ hút. Tôi biết bây giờ có nói gì cũng khó mà khiến cậu ta yên lòng, không bằng nhanh chóng giải quyết xong chuyện này.

Chúng tôi bước vào cục cảnh sát, Kim Tiểu Hổ vẫn chưa đi làm, chỉ có một mình Vương Thành ngồi trong văn phòng uống trà nóng xem báo.

Nghe tiếng bước chân, anh ta ngẩng đầu lên, thấy tôi và Tôn Tử thì cười rồi chủ động rót trà cho chúng tôi.

“Hôm nay chúng tôi đến đây để hỗ trợ điều tra, cảnh sát Kim đâu rồi?” Tôi nhìn Vương Thành hỏi.

Vương Thành cười, nói với tôi, hàng ngày, Kim Tiểu Hổ đều hơn một giờ chiều mới tới đồn cảnh sát, tầm này vẫn còn phải đợi.

Tôi nhìn bảng lịch trình treo trên tường, lại nhìn cái văn phòng trống hoác thì không thể nhịn cười, quả thật là chức vụ càng thấp thì càng vất vả. Vương Thành chỉ là một tay cảnh sát quèn nhưng mỗi ngày đều phải vất vả trực ban, còn những người khác thì có thể lười biếng thoải mái sống qua ngày.

Đang trong lúc nói chuyện thì có người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi bước vào đồn, trong miệng vẫn ngậm tăm, nhìn thấy chúng tôi liền tùy tiện nhổ cây tăm đang ngậm xuống đất hỏi: “Vương Thành họ là ai vậy? Người nhà các cậu sao?”

“Phó đội trưởng đây là người hôm qua tới báo tin về cái ch.ết của Kim đội trưởng.” Vương Thành cung kính nói với người trước mắt.

Phó đội trưởng vốn trên mặt vẫn uể oải lười nhác khi nghe thấy chúng tôi tới cung cấp thông tin thì lập tức thay đổi, mặt mũi nghiêm túc nhìn tôi và Tôn Tử: “Lời các cậu nói là thật sao? Kim Bằng thật sự đã ch.ết?”

Bộ dạng của anh ta như thể đang mong chờ điều gì đó, khi thấy chúng tôi gật đầu xác nhận thì miệng anh ta lộ ra nụ cười gian xảo nhưng rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái nghiêm túc.

“Ồ, thật không thể ngờ được, tôi và lão Kim đã là cộng sự nhiều năm, thế mà anh ta đã… Xem ra tôi phải báo cáo cho cấp trên rồi.” Phó đội trưởng nói xong vội vội vàng vàng đi tới căn phòng bên cạnh gọi điện thoại. Xem ra anh ta là vội vàng muốn thăng chức rồi. Anh ta là phó đội trưởng, Kim Bằng ch.ết rồi anh ta có thể quang minh chính đại trở thành đội trưởng.

Tôi và Tôn Tử ngồi trong đồn cả một buổi sáng vẫn không thấy bóng dáng Kim Tiểu Hổ. Tôn Tử tính tình nóng vội trực tiếp nói với Vương Thành: “Hay là chúng ta cùng đi hỏi bác sĩ Lương, cứ đợi thế này mãi cũng không phải là cách.”

Thật ra ngay từ ban đầu tôi cũng nghĩ giống Tôn Tử, nhưng chiều hôm qua tại bệnh viện tôi đã nhìn thấy rất rõ mối quan hệ giữa Vương Thành và Lương Uyển Doanh.

Nếu như thực sự tra ra được chứng cứ gì tôi lo Vương Thành sẽ vì tình riêng mà bao che giúp đỡ Lương Uyển Doanh cho nên tôi vẫn cứ do dự không quyết.

Cứ tiếp tục đợi ở đây cũng không phải cách hay, mà Vương Thành nghe thấy Tôn Tử đề nghị như vậy cũng lập tức đồng ý nhưng cũng rất nhanh lộ ra biểu cảm do dự.

“Tiểu Hổ và tôi cùng một đội, tôi không nói với anh ta lời nào đã đường đột hành động, cái này…” Ý của Vương Thành đã rất rõ ràng rồi. Anh ta là cấp dưới của Kim Tiểu Hổ, việc ở đồn cảnh sát này là do Kim Tiểu Hổ giao phó.

Kim Tiểu Hổ không cho Vương thành điều tra việc này, anh ta làm sao dám tự ý hành động?

Ba người chúng tôi nhất thời chỉ đứng đó. Tôi không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay, mắt nhìn đã là ba giờ chiều rồi mà cái tên này vẫn chưa chịu xuất hiện.

Tôn Tử nhịn không nổi nữa liền “hừ” một tiếng: “Các anh không đi thì chúng tôi đi. Đợi chờ các anh tra án thì không biết đợi đến năm nào tháng nào nữa.”

Tôn Tử nói xong thì tức giận muốn đi, tôi cũng quay người chuẩn bị rời đi thì đúng lúc này Kim Tiểu Hổ tới.

So với hôm qua thì hôm nay mặt mũi Kim Tiểu Hổ phơi phới sắc xuân, vừa đi vừa vui vẻ đắc chí. Tôi tự hỏi có phải anh ta uống nhầm thuốc rồi không, cha anh ta ch.ết thảm mà anh ta vẫn cười được?

Tôn Tử bước lên trước xông tới trước mặt Kim Tiểu Hổ hằm hè: “Anh tới cũng sớm quá nhỉ? Sao không đợi ăn tối xong rồi hãy tới?”

Tôi lập tức tới giữ Tôn Tử lại, dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Đây là địa bàn của Kim Tiểu Hổ, muốn giải quyết mọi chuyện nhanh chóng vẫn cần cái gật đầu của anh ta.

Đây không phải lúc tranh cãi với Kim Tiểu Hổ, nhưng trái với dự liệu của tôi anh ta không hề tức giận mà vui vẻ nói bản thân ngủ quên mất, còn xin lỗi chúng tôi.

Tôi và Tôn Tử nhìn nhau thất thần, đến Tôn Tử cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play