Đám người đó đưa tôi tới phòng khám của bác sĩ Phạm, Đỗ Hữu Phúc đang ngồi ở bên trong mặt mày nhợt nhạt. Xem ra hắn ta thực sự rất lo lắng quan tâm tới Nhị Cẩu Tử.
“Tao biết nhất định là mày.” Lớp thịt trên mặt Đỗ Hữu Phúc co giật hận không thể gi.ết ch.ết tôi luôn.
Tôi nhìn hắn khẽ nhếch miệng cười nhạt: “Không sai, là tôi, con trai ông đang ở trong tay tôi, chúng ta cùng làm một giao dịch đi.”
Đỗ Hữu Phúc nheo đôi mắt vốn dĩ đã bé của mình nhìn tôi không chớp mắt: “Mày muốn bao nhiêu tiền? Nói con số.”
Hắn nghĩ người trên đời này đều tham tài như hắn, mở mồm ra là tiền nghe phát ớn.
“Phó trưởng trấn Đỗ, tôi không có hứng thú với tiền, với lại ông yêu tiền như vậy tôi sao nỡ cướp tiền từ tay ông chứ?” Vẻ mặt tôi vô cùng bình tĩnh nói với ông ta.
Đỗ Hữu Phúc vừa nghe con ngươi liền đảo như lạc rang: “Không phải là mày muốn tao thả người đàn bà điên đó chứ?”
“Đúng thế.” Tôi quả quyết nói: “Chỉ cần ông thả mẹ tôi ra, con ông sẽ an toàn trở về.”
“Mày đang uy h.i.ế.p tao? Mày nên biết quan hệ giữa tao và cục trưởng Trương, chỉ cần một cú điện thoại của tao thì mày cứ chờ mà ngồi tù mọt gông đi.” Đỗ Hữu Phúc nhìn tôi chằm chằm, lời nói hung hăng kiêu ngạo bức ép người khác.
Hiện giờ quân bài quan trọng nhất vẫn ở trong tay tôi, tôi chẳng cần phải sợ hắn.
Lão đã nói vậy tôi chỉ đành từ từ đi đến trước mặt hắn, thấy trên bàn có bình trà thì rót một ly từ tốn uống một hớp.
“Mày đừng nghĩ tao không dám!” Đỗ Hữu Phúc nói xong liền móc điện thoại ra, nhưng cũng chỉ là muốn hù dọa tôi. Ông ta không bấm số, mắt vẫn nhìn chằm chằm quan sát biểu cảm trên gương mặt tôi.
Thấy biểu cảm vô cùng bình tĩnh lãnh đạm của tôi ông ta nghiến răng.
“Được, mày thả con tao ra, tao lập tức trả mẹ lại cho mày.” Đỗ Hữu Phúc làm ra vẻ nhượng bộ, nhưng lão hồ ly này đang nghĩ gì trong lòng tôi còn không biết sao?
Nếu trả con lại cho lão, việc đầu tiên lão làm chính là xử lý tôi.
“Ông thả người trước.” Tôi nói từng từ từng chữ một.
Đỗ Hữu Phúc nghe thấy liền nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm: “Mày dựa vào cái gì mà dám nói điều kiện với tao?”
“Dựa vào thứ quý giá nhất của ông đang nằm trong tay tôi. Ông yên tâm, thuộc hạ của ông nhiều như vậy tôi chạy thoát thế nào được đúng không?” Tôi cười nhạt nhìn Đỗ Hữu Phúc. Hắn ta đen mặt đi đi lại lại mấy lần trước mặt tôi, sau cùng quay người lẩm nhẩm điều gì đó với người đàn ông mặc áo đen đằng sau lưng, người đó lập tức đi ra ngoài.
“Đỗ Hữu Phúc, ông tuyệt đối đừng có giở trò với tôi.” Một dự cảm không lành lan ra trong tâm trí tôi.
Đôi môi dày của Đỗ Hữu Phúc nhếch lên cười lạnh với tôi: “Giở trò gì chứ, chỉ là chúng ta phải tìm một địa điểm hai bên đổi người như vậy mới công bằng. Đương nhiên rồi tao sẽ cho mày nghe giọng của mẹ mày trước.
“Bíp bíp bíp.”
Không bao lâu sau điện thoại của hắn đổ chuông, hắn trực tiếp đưa điện thoại cho tôi: “Nghe đi, mẹ mày đấy.”
Tay tôi khẽ run, một tiếng mẹ đối với tôi là khát vọng nhưng cũng xa lạ. Tôi không biết liệu ông trời có nhân từ mà bù đắp cho tôi tâm nguyện suốt bao năm nay?
“Bíp.”
Tôi bấm nút nghe, đầu dây bên kia truyền tới giọng của phụ nữ, ưm ưm ưm.
“Mẹ, mẹ? Có phải là mẹ không? Con là Minh Dương, mẹ, mẹ giờ đang ở đâu?” Tôi không hình dung nổi bản thân lúc đó. Vốn dĩ sau khi cha tôi qua đời tôi trở thành người cô độc, hiện tại sự xuất hiện của mẹ tôi khiến tôi khao khát một gia đình.
"Uh uh uh uh uh uh."
Người phụ nữ đầu dây bên kia không nói được gì, chỉ liên tục phát ra các tiếng ư a.
Trong tình huống này tôi không thể xác nhận được liệu đối phương có phải mẹ mình không. Đỗ Hữu phúc không đợi tôi hỏi tiếp đã giằng lại điện thoại.
Ông ta nhìn tôi cười khoa trương: “Nghe thấy rồi chứ?”
“ m thanh này có thể tìm đại một người phụ nữ giả giọng, tôi muốn nghe bà ấy nói một câu.” Tôi nhìn chằm chằm Đỗ Hữu Phúc.
Ông ta cười khinh bỉ và hỏi ngược lại: "Mày không biết tình hình của mẹ mày sao? Người phụ nữ đó bị điên. Mày muốn nghe người phụ nữ đó nói để kéo dài thời gian đúng không? Không chừng Nhị cẩu Tử đã bị đồng bọn của mày là Hạ Đông Hải hại ch.ết rồi."
Đỗ Hữu Phúc yêu cầu tôi ngay lập tức phải tìm một địa điểm đổi người không lãng phí thời gian nữa.
“Lúc trao đổi mày có thể nhìn mặt mẹ mày, nếu không đúng mày có thể ra tay với Nhị Cẩu Tử.” Hắn ta nói rất thản nhiên.
Tôi do dự đồng ý, ông ta đã dám dùng tính mạng con trai mình ra cược tôi cũng không nghi ngờ gì nhiều.
“Vậy tối nay giao dịch tại khu rừng ở ngoại ô đi.” Tôi nhìn chằm chằm Đỗ Hữu Phúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT