“Nhìn kìa.” Hạ Đông Hải chỉ về phía đằng xa, một ngôi nhà gỗ lờ mờ hiện ra: “Ông già nói ở đây có một căn nhà gỗ, bảo tôi giúp cậu đưa đứa trẻ tới đây sẽ không bị phát hiện.”

Hạ Đông Hải nói xong thì kéo đứa trẻ nói: “Đi nào, đừng khóc nữa, còn khóc nữa quỷ sẽ mò đến ăn thịt đấy.”

Đứa bé bịt miệng lại, vai vẫn không ngừng run rẩy xem ra là bị dọa cho sợ rồi.

Tôi trừng mắt với cậu ta, dắt tay Nhị Cẩu Tử bắt Hạ Đông Hải dẫn đường. Hai chúng tôi theo sau lưng Hạ Đông Hải. Cậu ta đã chuẩn bị trước một cái đèn pin chiếu về phía trước.

Càng tiến gần tới căn nhà gỗ nhỏ tôi lại càng có cảm giác âm u.

“Leng keng leng keng”

Hạ Đông Hải đi đầu cũng không biết đã va phải thứ gì bỗng phát ra tiếng chuông rất lớn. m thanh này bình thường nghe cũng không có vấn đề gì, chỉ là ở trong tình huống bây giờ lại nghe thấy khiến cả người tôi bất giác run lên.

“Sao thế?” Tôi nhìn Hạ Đông Hải.

Cậu ta quay người lại chỉ vào sợi dây dưới chân vừa vấp phải: “Dây chuông này chắc là do ông già đó làm, đi thôi, chúng ta vào trong.”

Hạ Đông Hải vừa đẩy cửa ra một lớp bụi dày đã rơi xuống đầu, xem ra đã rất lâu sư phụ không ghé qua nơi này.

“Khụ khụ khụ.” Hạ Đông Hải bị lớp bụi làm cho ho không ngừng, khua tay móc nến ra rồi châm lửa. Cái thôn này thường xuyên mất điện nên nến là thứ không thể thiếu.

Trong căn phòng gỗ có một cái giường, một cái ghế và một cái bệ đỡ đã bị hỏng, ngoài ra không còn gì khác.

“Cháu muốn về nhà.” Nhị Cẩu Tử đột nhiên thất thanh kêu khóc.

Hạ Đông Hải chỉ vào màn đêm đen kịt bên ngoài nói với Nhị Cẩu Tử: “Được thôi, giờ mày đi đi, tao không có cản đâu.”

Nhị Cẩu Tử chạy về phía cửa hai bước, tôi định lên trước ngăn nó thì bị Hạ Đông Hải liếc mắt, tôi chỉ đành thở dài xoay người đi tới phủi bụi trên giường.

“Hu hu hu!” Nhị Cẩu Tử lại khóc lần nữa.

Hạ Đông Hải ngáp một cái: “Mày còn khóc nữa ma quỷ sẽ mò tới đó, hai người bọn tao phải đi ngủ rồi, mày muốn đi thì mau đi.”

Cái giường nhỏ hẹp không đủ chứa ba người. Hạ Đông Hải cố ý nằm banh càng ra, Nhị Cẩu Tử thấy vậy thì nhìn tôi, tôi cũng giả vờ muốn nằm xuống đi ngủ khiến nó lập tức chạy trước giành chỗ nằm ngay xuống.

Thật đúng là rồng sinh rồng phượng sinh phượng, thằng nhóc này cũng ranh ma giảo hoạt như hồ ly vậy.

Tôi đành ngồi lên ghế, nghe tiếng chuông bị gió thổi leng keng bên ngoài mà trong lòng nặng trĩu.

Thanh Thanh không còn nội đan t.h.i t.h.ể sẽ bị mục rữa, tôi rất lo cho cô ấy, không biết bây giờ cô ấy thế nào rồi, liệu có phải đã….? Tôi quay đầu lại nhìn Hạ Đông Hải và Nhị Cẩu Tử đã ngủ say trên giường.

“Xạt xạt xạt.” Hình như có tiếng bước chân giẫm lên lá cây khô, lẽ nào Đỗ Hữu Phúc nhanh như vậy đã phát hiện ra nơi chúng tôi ẩn náu?

“Đông Hải, mau tỉnh dậy, hình như có người tới.” Tôi thấp giọng gọi Hạ Đông Hải.

Hạ Đông Hải từ trên giường bật dậy như cá chép vượt vũ môn, nhón chân đi về hướng cửa hé mắt nhìn ra bên ngoài sau đó lập tức đẩy cửa ra, quay đầu nói với tôi: “Là sư phụ cậu.”

Sư phụ?

Tôi chạy ra nhìn quả nhiên là sư phụ thật. Ông ấy thận trọng nhìn ngó trước sau trái phải rồi mới đi vào trong, trước tiên kiểm tra Nhị Cẩu Tử đang nằm trên giường, sau đó nói với hai người chúng tôi: “Sau khi hai người đi Đỗ Hữu Phúc đã gọi thuộc hạ đến lật khắp cả thôn lên tìm kiếm.”

“Hành động của lão thực sự rất nhanh.” Hạ Đông Hải nhìn tôi: “Ngày mai tôi cùng cậu đi tìm tên béo đó đàm phán điều kiện.”

“Không được, con phải quay về, chuyện này ta và Minh Dương có thể giải quyết.” Tôi còn chưa kịp trả lời thì sư phụ đã chen trước nói với Hạ Đông Hải.

Hạ Đông Hải liếc mắt nhìn sư phụ: “Người có tuổi rồi, giúp gì được chứ, vướng tay vướng chân thêm.”

“Được rồi, đừng nói nữa, cẩn thận đánh thức đứa trẻ.” Nói xong tôi ngồi xuống ghế giả vờ ngủ

Sư phụ và Hạ Đông Hải không nói nữa. Màn đêm yên tĩnh trôi qua rất chậm, Hạ Đông Hải trở về giường, sư phụ thản nhiên ngồi khoanh chân ở chân giường

Tôi quay đầu nhìn sư phụ, thấy lông mi của ông ấy khẽ động đậy thì biết ông ấy vẫn chưa ngủ: “Sư phụ, con muốn hỏi người một chuyện.”

“Ừ.” Sư phụ không mở mắt chỉ ừ một tiếng.

“Nếu Thanh Thanh không có nội đan, sau bao lâu cô ấy sẽ bắt đầu trở nên thối rữa?” Tôi lo lắng nhìn sư phụ.

Sư phụ vốn đang nhắm mắt bỗng mở trừng mắt ra nghi hoặc nhìn tôi hỏi: “Nội đan của Mộ Thanh Thanh?”

“Bị Liễu Trường Minh cướp mất rồi.” Tôi cắn răng nói.

“Nếu là như vậy thì khoảng bảy ngày sau cơ thể cô ta sẽ bắt đầu mục nát. Minh Dương cậu đưa cô ta tới đây. Cô ta đã từng cứu tiểu Hải, ta muốn khuyên cô ta, giúp cô ta giải thoát.” Sư phụ ngồi thẳng, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc dị thường.

Tôi gật đầu, tuy biết rằng Thanh Thanh rất cứng đầu nhưng vẫn muốn thử một lần.

Tôi cứ ngồi trước cửa căn nhà gỗ cả đêm không ngủ cho tới khi trời sáng, nhìn Hạ Đông Hải và sư phụ vẫn đang ngủ tôi bèn một mình cưỡi xe bò kéo hướng về phía thôn.

Không biết lão hồ ly Đỗ Hữu Phúc sẽ giở thủ đoạn gì nên tôi không muốn dẫn theo những người khác.

Vừa mới tới đầu thôn tôi đã thấy mấy chiếc xe hơi đỗ ở đó. Đỗ Hữu Phúc còn đặc biệt phái người canh ở đầu thôn dường như dự liệu sẵn người bắt con hắn nhất định sẽ quay trở lại.

“Bắt lấy anh ta.” Đột nhiên có người hét lớn, đám người vốn dĩ đang đứng ở đầu thôn lập tức ập về phía tôi.

Tôi cũng không phản kháng, tôi muốn gặp Đỗ Hữu Phúc, bọn họ đưa tôi tới trước mặt ông ta tôi còn đỡ tốn công tìm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play