“Hừ, các cậu tối không ngủ thì cũng thôi đi, đừng có ảnh hưởng người khác ngủ chứ? Chúng tôi ở đây buổi sáng chưa tới sáu giờ đã phải thức dậy mua rau rồi.” Bà cô nói xong thì bắt đầu ngáp, nhìn bộ dạng giống như mấy ngày chưa được ngủ ngon.
Tôi ngẩn ra, nghi hoặc nhìn bà cô: “Cô à, có phải cô nhầm lẫn gì không, chúng cháu đi ngủ từ sớm mà.”
Bà cô đó nghe xong liền dùng đôi mắt đỏ ửng vì thiếu ngủ nhìn chằm chằm tôi, lắc nhẹ đầu: “Ngủ sớm mà vẫn còn la hét trên lầu sao? Tiếng cãi nhau của cậu và bạn gái chúng tôi ở lầu dưới đều nghe rất rõ, ở đây cách âm rất tệ, nhỏ tiếng chút đi.”
“Hả?” Ai với ai? Bạn gái?”
Tôi nhìn bà cô còn muốn hỏi kỹ hơn ai ngờ bà ta dùng ánh mắt phản cảm nhìn tôi nói giả vờ cái gì.
Nói xong bà ta liền hất nước trong cái chậu rửa mặt về phía chân tôi mang theo sự tức giận trở về phòng mình. Kỳ lạ vậy? Tôi đã động vào ai à?
Hạ Đông Hải thấy tôi mang đồ ăn về lập tức bày ra bộ mặt vui vẻ, lập tức bày bàn ghế ra sau đó ăn uống nhồm nhoàm.
Lông mày tôi chau lại thành một đường khi nghĩ về những lời bà cô dưới lầu đó nói. Bà ta nói buổi tối có tiếng tôi và bạn gái cãi nhau? Tôi và Hạ Đông Hải mới chuyển tới hai ngày, tối qua và tối hôm kia đều ngủ từ rất sớm.
Cứ cho là có tiếng phụ nữ thì cũng phải tới hôm nay có mới phải, nhưng hôm nay Trương Tịnh Di cũng không có phát sinh tranh cãi gì với chúng tôi, chỉ là nói vài câu mà thôi.
“Cậu sao thế? Ra ngoài một chuyến bị ngốc luôn rồi à?” Hạ Đông Hải vừa nhai nhóp nhép vừa nghi hoặc hỏi tôi.
“Bà cô dưới lầu nói buổi tối chúng ta rất ồn ào, có tiếng nam nữ cãi vã nhau.” Tôi nhìn cậu ta.
Tên tiểu tử này há to mồm ăn miếng thịt nhồm nhoàm nói: “Ai da, tầng chúng ta bao nhiêu người như vậy, sao bà ta khẳng định là chúng ta chứ?
Hạ Đông Hải nói cũng đúng, tôi nghĩ có lẽ nghe nhầm rồi, tiếng sát vách thì lại nhầm thành phát ra từ phòng tôi.
Nhưng bên cạnh là một cặp vợ chồng già mà, lấy đâu ra sức như thanh niên mà cãi cọ to thế?
“Nhân lúc đồ còn nóng mau ăn đi, không thì nguội mất.” Hạ Đông Hải chỉ tôi, tôi đành gắp miếng bít tết vẫn còn m.á.u lên ăn một cách vô vị.
Lúc ánh mắt lướt qua phía giường vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Trương Tịnh Di, ánh mắt cô ấy mang theo ý cười kỳ dị miệng hé mở như muốn nói gì đó với chúng tôi.
Tôi dụi dụi mắt nhìn lại, cô ấy vẫn đang ngây ra như cũ.
Sự kinh ngạc khiến miếng bít tết chưa kịp nuốt xuống mắc lại trong cổ họng tôi. Tôi lập tức dùng tay vỗ mạnh xuống n.g.ự.c mới khiến nó trôi xuống.
Hạ Đông Hải một bên rót nước cho tôi một bên cười trêu: “Cậu có cần ăn nhanh thế không? Cứ từ từ thôi đâu có ai tranh với cậu?”
“Hạ Đông Hải, không cần biết cậu có tin không nhưng tôi thực sự cảm thấy có điều kỳ quái vừa xảy ra, tôi cảm giác có gì đó không đúng.” Tôi nhìn khắp bốn phía, tim có cảm giác như vừa bị bóp nghẹt rất khó chịu. Hạ Đông Hải cũng nhìn xung quanh: “Không đúng ở đâu? Có thứ gì không sạch sẽ à?”
“Không phải, tôi…” Tôi không nói ra được rõ ràng, chỉ là thấy không đúng lắm mặc dù mọi chuyện vẫn bình thường, trong lòng lại rất bất an.
“He he he, he he he.”
Trương Tịnh Di đột nhiên phát ra tiếng cười khan, âm thanh đó làm da đầu tôi phút chốc tê dại.
Hạ Đông Hải chạy tới ngăn kéo lục tìm nửa ngày, sau cùng chỉ là dùng băng dính dán miệng Trương Tịnh Di lại. Cậu ta phủi phủi tay nói: “Tiếng cười này nghe ghê quá.”
“Còn nói tôi nhát gan, cậu cũng không kém là mấy.” Tôi quẳng miếng bít tết còn thừa lại vào thùng rác chuẩn bị đi ngủ.
Hạ Đông Hải chê bai: “Cậu xem đi cả người cậu bẩn chưa kìa, toàn là bùn đất. Cậu còn không mau đi rửa chân thay quần áo.”
“Hả? Ờ.” Tôi thực sự không muốn tiến vào cái nhà vệ sinh ấy.
Nếu cứ thế này mà đi ngủ thì sẽ làm bẩn hết chăn chiếu. Giặt chăn chiếu ở đây thì chắc có phơi cả tuần cũng không khô nổi, bởi lối đi ở đây không đón được ánh nắng.
Tôi đứng dậy đi vào phòng tắm như không có chuyện gì xảy ra, vừa đi vừa cố ý nói chuyện với Hạ Đông Hải để bản thân bớt sợ hãi.
Tạch tạch tạch
Tôi liên tiếp kéo ba lần dây đèn nhà tắm mà đèn cũng không sáng.
Hạ Đông Hải lười biếng nói với tôi: “Đèn hình như hỏng rồi, cậu đàn ông đàn ang sợ cái gì, rửa cái chân mất mất phút chứ bao nhiêu.”
Tôi nhìn vào cái phòng tắm tối đen như mực nuốt khan, cố hít một hơi sâu rồi đi vào, luôn có cảm giác trong bóng tối có một đôi mắt đang nhìn mình.
Tôi quay đầu lại lại chẳng phát hiện ra điều gì chỉ tự thầm an ủi bản thân không có chuyện gì đâu.
Tôi bật nút máy nóng lạnh muốn mau chóng rửa chân ra ngoài. Khi chất lỏng ấm nóng chảy xuống tay và mu bàn chân, cả người tôi có cảm giác rợn lên.
Mùi vị này? Tôi ấn lên n.g.ự.c mình nơi Quỷ Diện Ban đang di chuyển, là máu? Mùi vị này không sai chính là máu, lẽ nào?
Tôi như bị điện giật hất tung mớ tóc đang lòa xòa lập tức lao ra ngoài. Hạ Đông Hải đang cởi áo ngoài chuẩn bị đi ngủ, vừa thấy tôi thì bị dọa cho mắt mở trừng trừng.
“Minh Dương, cậu, cậu, chuyện này là sao?” Hạ Đông Hải chỉ vào tôi.
Tôi cúi đầu nhìn quả nhiên cả tay và chân đều là máu.
“Tôi đã nói là có gì đó không ổn, cậu còn không tin.” Nói xong, tôi vô thức nhìn chằm chằm vào Trương Tĩnh Di đang nằm trên giường, cô ấy nhắm đôi mắt trống rỗng, yên lặng nằm trên giường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT