Hạ Đông Hải cởi áo khoác ngoài đắp lên người Trương Tịnh Di, đặt tay lên cổ cô ấy bắt mạch. Sắc mặt cậu ta tối sầm lại sau đó ôm cô ấy lên đưa xuống lầu.

Tên bán thịt lợn đang ngồi dựa vào giường, cái bụng vốn tròn lẳn giờ đầy những vết rạn, là dấu vết của việc gầy đi quá nhanh. Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, quay người bước xuống lầu về phòng.

Trong phòng Hạ Đông Hải đang đắp chăn cho Trương Tịnh Di, ánh mắt cô ấy thẫn thờ nhìn bóng đèn mờ ảo mặt không chút cảm xúc.

Tôi kéo Hạ Đông Hải qua một bên, hỏi cậu ta tình trạng của Trương Tịnh Di. Hạ Đông Hải sắc mặt trầm trọng lắc lắc đầu: “Đã nghe qua thuật nhiếp hồn chưa?”

“Cái gì? Thuật nhiếp hồn?” Tôi đã từng nghe qua, chỉ là chưa bao giờ tận mắt thấy người bị trúng thuật này.

Thuật nhiếp hồn là cách thông qua một số thủ đoạn khống chế ý thức của một người, biến người đó thành con rối, nói cách khác hiện tại Trương Tịnh Di là một con búp bê bị điều khiển.

Tại sao lại như vậy? Cô ấy đang ở nước ngoài rất tốt, đầu tiên là quay về không rõ mục đích sau đó lại trúng thuật nhiếp hồn?

Hạ Đông Hải đưa ra phán đoán, Trương Tịnh Di có lẽ là do tình cờ về nước muốn gặp Kiến Nam mà lại không liên hệ được mới liên lạc với Tôn Tử.

Tôi, Tôn Tử và Kiến Nam trước kia từng là tam kiếm khách, Trương Tịnh Di gọi điện cho Tôn Tử, kết quả là trúng thuật nhiếp hồn của bọn họ.

“Nhưng tại sao cậu ta lại dùng thuật nhiếp hồn lên người một cô bé như vậy chứ?” Tôi có chút không hiểu.

“Vì muốn sắp đặt một quả b.o.m hẹn giờ bên cạnh chúng ta.” Hạ Đông Hải hé miệng nghiêm túc nói. Chúng tôi luôn đề phòng các thể loại ma quỷ nhưng sẽ không đề phòng một cô bé đang ở ngay bên cạnh.

Cô ấy không phải là kẻ địch của chúng tôi, kể cả cô ấy có tấn công chúng tôi cũng không thể làm gì cả.

Người trúng nhiếp hồn thuật linh hồn rất dễ bị xuất ra khỏi cơ thể khiến quỷ nhập thân.

Tới lúc đó nếu như Lăng Vi Như lợi dụng Trương Tịnh Di đối phó chúng tôi, chỉ e là chúng tôi sẽ rất vất vả bởi không thể làm hại đến cơ thể Trương Tịnh Di.

“Thật độc ác, bọn họ lại có thể nghĩ ra cách này.” Tôi nhìn khuôn mặt vô cảm của Trương Tịnh Di mà thất thần.

Giờ phải làm sao? Gia đình cô ấy đều ở nước ngoài, chúng ta phải làm sao đây?

“Hez đi một bước tính một bước, chúng ta sẽ nghĩ ra cách, chúng ta chỉ cần canh chừng cô ấy kỹ một chút sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Hạ Đông Hải miệng thì nói như vậy, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên sự không chắc chắn.

Đêm xuống, bụng Hạ Đông Hải réo ầm lên. Cậu ta hướng về tôi trề môi nói tôi đi kiếm đồ ăn giúp cậu ta. “Hả? Sao cậu không đi?” Lưng tôi rất đau, mặc dù Hạ Đông Hải đã giúp tôi bôi cao nhưng vẫn cảm thấy đau nhức.

Hạ Đông Hải thở dài, ánh mắt hướng về phía Trương Tịnh Di hỏi tôi: “Nếu đột nhiên cô ấy bị quỷ nhập thân, cậu có cách đối phó không?”

Câu nói này thực sự khiến tôi ngậm miệng phục tùng.

Tôi cố nhịn cái lưng đau muốn gãy ra đứng dậy đẩy cửa gỗ, phát hiện ngoài trời lại mưa rồi. Cái thời tiết c.h.ế.t tiệt này.

Căn phòng nhỏ này không thể nào so sánh với ký túc xá của trường, chỉ cần mưa xuống là sẽ trở nên cực kỳ ẩm thấp, bốc một mùi hôi khó chịu.

Tôi với lấy cái ô từ trong vali rồi đi xuống lầu mua đồ ăn tối. Hình như những người ở đây nghỉ ngơi từ rất sớm, mới chỉ hơn sáu giờ tối mà các hàng quán đã đóng cửa hết.

Tôi chỉ đành tiếp tục cắm đầu đi về hướng con đường nhỏ phía ngoài. Trên đường toàn bùn đất khiến tôi phải xắn ống quần lên, lòng thầm nghĩ ban đầu không nên để Hạ Đông Hải chọn phòng.

Cái nơi nghèo rách này làm cái gì cũng không tiện.

Đi bộ hơn mười mấy phút mới tới cổng trường, tôi liền mua bò bít tết và phần cơm gà mang về.

Vừa rẽ vào cái hẻm này bỗng tôi cảm thấy có chút lo lắng. Mắt tôi chốc chốc lại nhìn quanh bốn phía nhưng ngoài tiếng kêu của mấy con mèo hoang thì hình như cũng không có gì khác lạ.

“Người trẻ bây giờ đúng là….”

Lại là người phụ nữ ở tầng dưới, vừa nhìn thấy tôi lập tức lẩm bẩm.

Tôi và Hạ Đông hải mới chuyển tới vài ngày không làm gì đắc tội bà cô này chứ?

“À cô này, cô?” Tôi dừng bước chân, nhìn người phụ nữ trung niên.

Bà cô vốn dĩ đang phơi quần áo, trong tay còn cầm một cây sào trúc, thấy tôi đi tới liền quay người lại đối diện với tôi.

Bà cô hình như không già như tôi tưởng tượng, chỉ là sắc mặt xanh xao, quầng thâm mắt rất rõ ràng, tóc tai rối bời, khiến người ta cảm giác giống như một bà già.

“Cậu thanh niên, các cậu là sinh viên đại học sao?” Bà cô dùng ánh mắt lơ đễnh suy tư nhìn tôi.

Tôi gật gật đầu: “À vâng, sao vậy ạ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play