Nhưng suy nghĩ này rất nhanh đã bị phủ định, bởi vì ngoài não ra các bộ phận khác vẫn còn nguyên, nếu thực sự có liên quan đến buôn bán nội tạng thì có hơi kỳ lạ.

Cái lần cuối cùng Bạch Văn Văn được camera của trường ghi lại là đang ở cổng trường bắt taxi, nhưng taxi lại đỗ xe ở điểm mù của camera nên cũng không quay được biển số xe.” Triệu Húc nói xong châm một điếu thuốc đưa cho tôi và Hạ Đông Hải.

Chúng tôi đều lắc đầu anh ta mới để điếu thuốc xuống bàn.

“Có thể cho tôi nhìn t.h.i t.h.ể cô ấy không?” Tôi muốn đi gặp cô ấy lần cuối.

Thỉnh cầu này của tôi hoàn toàn không hợp quy định, nhưng Triệu Húc vẫn đồng ý.

Phòng x.á.c chứa đầy các hộp đựng t.h.i t.h.ể, giải phẫu cũng sẽ tiến hành ở nơi này. Ánh sáng phản quang từ thép không gỉ ở khắp nơi khiến người ta phải nheo mắt.

x.á.c của Bạch Văn Văn không đặt trong ngăn tủ x.á.c mà để trên một cái bàn dùng vải trắng đậy lên.

Triệu Húc và Lưu Đồng đứng ngoài cửa, tôi và Hạ Đông Hải cùng đi vào trong.

Tay tôi run không ngừng, sau cùng lấy hết dũng khí kéo tấm vải ra. Sắc mặt trắng bệch của Bạch Văn Văn xuất hiện trước mắt tôi, đỉnh đầu cô ấy có một lỗ hình tam giác, có lẽ não đã bị moi ra từ đây.

“Văn, Văn…?” Tuy đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi nhìn Bạch Văn Văn nằm trên bàn giải phẫu lạnh lẽo tâm lý tôi vẫn không thể khống chế.

Bất an? Phẫn nộ? Đau lòng? Cả trăm cảm xúc ùa về.

“Minh Dương, tôi, tôi có thể cảm nhận được.” Hạ Đông Hải đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía, nhà x.á.c đột nhiên tối om như mực, Triệu Húc và Lưu Đồng vốn dĩ đứng ở cửa cũng không biết đã đi đâu rồi.

“Cạch” một tiếng, bàn giải phẫu bỗng rung lên, tôi và Hạ Đông hải chớp mắt. Hạ Đông Hải nói nhỏ bên tai tôi: “Không phải x.á.c c.h.ế.t sống dậy chứ?”

Tôi lập tức nhìn xuống, Bạch Văn Văn vẫn đang nằm yên, dưới chân bàn giải phẫu không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người phụ nữ tóc dài.

Cô ta cúi đầu, cả người run lên. Hạ Đông Hải móc bật lửa ra, tạch một cái đánh lửa lên. Đỉnh đầu người phụ nữ có lỗ hình tam giác, khiến mũi tôi cay lên, cô ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.

“Là Bạch Văn Văn?” Hạ Đông Hải nhìn tôi, tôi gật đầu, dòng lệ ấm nóng từ hốc mắt rơi xuống.

Hạ Đông Hải muốn tôi hỏi cô ấy h.u.n.g t.h.ủ là ai, xem có tìm ra được manh mối gì không, kết quả Bạch Văn Văn ngồi trên mặt đất mặc kệ tôi có nói gì cô ấy đều không đáp.

Linh hồn cô ấy ngày càng mờ nhạt sau cùng từ từ tan biến.

“Cô ấy bị móc mất não xem ra không hỏi được gì rồi.” Hạ Đông Hải thở dài.

“Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc”

Từ bên ngoài phòng x.á.c truyền tới tiếng đập cửa gấp gáp, Hạ Đông Hải cầm theo bật lửa đi về hướng cửa phòng. Tay tôi truyền tới một cảm giác lạnh lẽo giống như có người đang cầm lấy tay mình vậy, cúi đầu nhìn tay tôi đã chạm lên vai của Bạch Văn Văn.

“Tạch” đèn đã sáng lên, Lưu Đồng trừng mắt nhìn chúng tôi: “Các anh làm cái gì vậy hả? Sao tự dưng lại đóng cửa lại?”

“Chúng tôi?” Hạ Đông Hải định giải thích nhưng cái hiện tượng ma quỷ này sao có thể giải thích được.

“Đây là gì?” Tôi nheo mắt nhìn vào sau vai của Bạch Văn Văn.

Triệu Húc lập tức đi tới, nhẹ nhàng lật vai Bạch Văn Văn, một vết xước kỳ lạ xuất hiện trước mắt chúng tôi, vết xước đó giống như vết cắn của động vật gây ra. Rắn? Hay là thứ gì khác thì cũng đã không nhìn rõ nữa.

“Đây là phát hiện gì chứ? Có thể là trong lúc vận chuyển x.á.c không cẩn thận va vào.” Lưu Đồng bất mãn nói.

“Nếu là sau khi c.h.ế.t tạo thành vậy dấu vết này sẽ không bị mờ đi, nhưng nếu là trước khi c.h.ế.t thì ngược lại.” Ý Hạ Đông Hải là dấu vết này rất có thể do h.u.n.g t.h.ủ để lại.

Mà trong ánh mắt của Hạ Đông Hải tôi đọc được cậu ta có lẽ đã có phương hướng.

Nhưng lúc Triệu Húc hỏi cậu ta, Hạ Đông Hải lại nói những điều này xem trong sách.

Đã rất muộn rồi, mặc dù án g.i.ế.t người hàng loạt cần phá trong thời gian ngắn nhưng người chưa có bất kỳ manh mối gì như Triệu Húc vẫn để tôi và Hạ Đông Hải về trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play