Khi tôi vừa kịp tới hiện trường gây án thì đám cảnh sát đó đã đưa t.h.i t.h.ể đi rồi, Triệu Húc đang chỉ đạo những người khác thu thập bằng chứng quanh hiện trường.

Tôi vội vàng bước lên trước, Triệu Húc thấy tôi thì lập tức giơ tay ra ngăn cản.

Anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới lông mày cau lại thành một hàng, không biết đang nghĩ cái gì, chỉ là ánh mắt không đúng lắm.

Tôi không còn quan tâm được tới những điều này nữa, trực tiếp hỏi Triệu Húc đã tìm được manh mối gì chưa?

Triệu Húc mặt mày nghiêm túc: “Đây là chuyện của cảnh sát, mong cậu đừng can thiệp vào.”

“Hừ, các anh ngoài nói được câu này ra thì còn làm được gì? Nếu cảnh sát tìm được manh mối có lẽ Bạch Văn Văn đã không c.h.ế.t.” Tôi không khống chế được cảm xúc của mình.

Tôi biết rõ đây không phải vấn đề của cảnh sát, bởi ở hiện trường không phát hiện ra bất cứ thứ gì khả nghi, họ cũng đang tiếp tục điều tra án này, chỉ là h.u.n.g t.h.ủ quá giảo hoạt.

Nghe những lời này Triệu Húc cũng không tức giận, Lưu Đồng đang ghi chép biên bản bên cạnh đã có chút tức giận.

“Tại sao anh lại nói với đội trưởng Triệu của chúng tôi như vậy? Anh nghĩ mình là ai? Nếu anh còn tiếp tục làm loạn ở đây chúng tôi sẽ bắt anh về đồn, tố cáo anh nhục mạ cảnh sát.” Lưu Đồng nói một tràng nhưng tôi không lọt tai được lời nào.

Triệu Húc nhìn Lưu Đồng một cái, cô ta liền im lặng ngoan ngoãn lùi ra sau.

“Anh cảnh sát này, Minh Dương chỉ là quá xúc động, anh đừng tính toán với cậu ta.” Hạ Đông Hải cười xuất hiện giải vây giúp tôi.

Cậu ta nhỏ giọng nhắc nhở bên tai tôi: “Minh Dương, đừng quên họ là cảnh sát, giờ muốn biết tiến triển vụ án chỉ có thể thăm dò thông qua bọn họ thôi.”

Tôi cắn răng, nắm đ.ấ.m trong tay cũng dần buông lỏng.

Ánh mắt của Triệu Húc luôn dán vào tôi, sau cùng mở miệng nói: “Các cậu có h.u.n.g t.h.ủ hỗ trợ tôi điều tra không?”

“Cái gì? Không phải anh lại nghi ngờ chúng tôi là h.u.n.g t.h.ủ chứ?” Vừa nghe thấy hai từ “hỗ trợ” tôi lập tức có cảm giác chống đối.

Vụ án trước kia của Ngô Dũng và Giang Lâm bọn họ cũng nói hoa mỹ là nhờ tôi hỗ trợ nh.u.n.g t.h.ủc tế thì sao, rõ ràng là coi tôi như tội phạm g.i.ế.t người.

“À cậu yên tâm, lần này và lần trước không giống nhau, các cậu là sinh viên trong trường này, tôi hy vọng các cậu có thể giúp đỡ cảnh sát chúng tôi thu thập manh mối.” Triệu Húc đã đọc ra tâm sự qua ánh mắt của tôi.

Tôi nghĩ ngợi rồi gật đầu, nếu giúp đỡ cảnh sát mà biết được tiến triển của vụ án thì tôi cũng bằng lòng.

Hạ Đông Hải một bên nghe xong lập tức cảnh giác hỏi: “Không nguy hiểm đến tính mạng chứ? Phối hợp với cảnh sát thì có cái này không?”

Hạ Đông Hải vo vo hai ngón tay vào nhau, Triệu Húc cười nói nếu như phối hợp với cảnh sát mà phá được án thì sẽ có tiền thưởng.

“Được, chúng tôi đều là công dân tốt của thành phố, nhất định sẽ tích cực phối hợp với cảnh sát phá án.” Hạ Đông Hải thấy tôi ngơ ngác nhìn, cậu ta lập tức ngoảnh mặt đi chỗ khác.

Triệu Húc bảo chúng tôi cùng lên xe cảnh sát, tôi và Hạ Đông Hải không chút do dự lên luôn cùng với anh ta đi tới đồn cảnh sát Pháp y đã giải phẫu t.h.i t.h.ể đưa báo cáo khám nghiệm tử thi mới nhất.

Nạn nhân nữ, hai mươi tuổi, cao một mét sáu lăm, nguyên nhân cái c.h.ế.t được viết bên cạnh, não đã bị móc ra.

Não?

Tay tôi run lên, tờ giấy rơi xuống bàn.

“Cái c.h.ế.t của nạn nhân giống hệt với cái c.h.ế.t của mấy sinh viên đại học nữ trước, nếu như cùng là một h.u.n.g t.h.ủ vậy lần này trên túi nhựa cũng sẽ không để lại bất kỳ dấu vết gì.” Triệu Húc nói xong thở dài.

Cấp trên lại gây áp lực xuống buộc Triệu húc trong tuần này phải phá được án mà anh ta hiện giờ còn chưa có chút manh mối nào, sự xuất hiện của cái x.á.c thứ ba khiến anh ta càng hoang mang.

Lưu Đồng ân cần rót café cho Triệu húc, chúng tôi đều rơi vào im lặng.

“Mối quan hệ của các cậu và Bạch Văn Văn đều tốt chứ? Có từng nghe qua cô ấy nói điều gì không?” Triệu Húc nhìn chúng tôi hỏi.

Tôi lắc lắc đầu: “Lần cuối gặp Bạch Văn Văn cô ấy nói muốn đi tìm Tôn Tử nói chuyện, tôi…?”

“Bạch Văn Văn không giống với các bị hại nữ khác, cô ấy không phải dạng nữ sinh “rất hoạt bát”, cách ăn mặc trang điểm đều rất bình thường mà?” Triệu Húc nhìn ảnh Bạch Văn Văn trầm tư suy nghĩ.

Suy nghĩ của anh ta giống tôi, lẽ nào h.u.n.g t.h.ủ g.i.ế.t người là ngẫu nhiên không có bất kỳ quy luật gì, chỉ là tùy ý ra tay?

Nhưng tại sao mấy nữ sinh mất tích kia lại có những đặc điểm tương đồng rõ rệt như thế chứ? Nếu nói là ngẫu nhiên thì quá miễn cưỡng rồi.

Nếu quy luật kia là thật thì trường hợp của Bạch Văn Văn phải giải thích ra sao?

Tôi thấy não mình bé quá không đủ thông minh, nhìn Hạ Đông Hải bên cạnh, cậu ta chơi hệ tâm linh biết đâu lại có cách.

Quả nhiên vừa quay đầu thấy Hạ Đông Hải vẫn dán mắt vào báo cáo khám nghiệm.

“Sao thế? Cậu nghĩ ra gì rồi?” Tôi hỏi dồn.

Hạ Đông Hải đặt tờ giấy xuống vẫn lắc đầu như cũ.

“Đội trưởng Triệu, anh tìm họ đến thì có tác dụng gì? Tôi thấy nhờ họ cũng chẳng tìm ra manh mối gì đâu.” Lưu Đồng ngồi bên cạnh Triệu Húc trước giờ vẫn không ưa chúng tôi.

“Cảnh sát Triệu, manh mối mới nhất.” Một người mặc đồng phục cảnh sát đột nhiên bước vào, nói nhỏ bên tai Triệu Húc một lúc, vẻ mặt Triệu Húc trở nên ngày càng khó coi. Sau khi cảnh sát kia rời đi Triệu Húc quay sang nói với chúng tôi thông qua giám định Bạch Văn Văn trong lúc còn sống đã từ từ bị móc não, nạn nhân khác sau khi c.h.ế.t mới bị.

Nghe tới đây cả người tôi run lên. Trong lúc còn sống bị móc não vậy thì đau đớn tới nhường nào chứ?

“Biến thái, h.u.n.g t.h.ủ chắc chắn là một kẻ biến thái.” Lưu Đồng vốn dĩ ghê gớm nhưng nghe tới đây môi cũng run lên.

Triệu Húc gõ nhẹ lên mặt bàn không theo tiết tấu, giờ phút này áp lực đè lên vai anh ta lớn hơn chúng tôi rất nhiều.

“Thế còn nội tạng? Nội tạng đều vẫn còn chứ? Tôi nhớ trên báo viết chợ đen buôn bán nội tạng người, liệu có phải?” Hạ Đông Hải động não rất nhanh, có thể liên hệ chuyện này với giao dịch đen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play