Không có liêm sỉ cũng phải có mức độ thôi, cậu ta có thể nói thẳng ra như vậy. Cũng phải, lương tâm cậu ta đã vứt cho c.h.ó ăn từ lâu rồi.

Tôi không cần lãng phí nước bọt với loại người này.

Thấy tôi muốn rời đi, Tôn Tử nhanh chóng đứng dậy, chỉ nghe một tiếng bặc, cậu ta lấy ví tiền của mình móc ra một tấm thẻ.

Đây không phải thẻ bình thường, là thẻ VIP của ngân hàng, số dư bên trong ít nhất phải từ một triệu tệ trở lên.

Tôn Tử cầm thẻ nhét vào tay tôi, nói mật khẩu là sinh nhật tôi.

Tôi cười lạnh nhìn cậu ta: “Cậu có ý gì? Muốn mua chuộc tôi à? Hay là sao?”

“Mua chuộc? Không, tôi chỉ muốn cùng với cậu phát tài, đừng nói anh em tốt tôi không chiếu cố cậu. Đây chỉ là một phần, vẫn còn nhiều nữa.” Mặt Tôn Tử lộ ra nụ cười tham lam.

Mấy triệu tệ mà mới chỉ là một phần? Tôi không hiểu số tiền này cậu ta lấy từ đâu ra.

Nghĩ về những lời Phỉ Phỉ nói trước khi chết, gì mà không nên tham lam, không nên lấy, lẽ nào hai người bọn họ đã lấy đi thứ gì ở ngôi nhà cổ đó?

Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu tôi là Phỉ Phỉ và Tôn Tử đã lấy đồ cổ trong ngôi nhà đó, những thứ đó trước kia Phỉ Phỉ cũng từng nói giá trị rất lớn.

Tôn Tử nhìn ánh mắt tôi dường như đã hiểu được tôi đang nghĩ gì, cậu ta cũng không phủ nhận còn gật đầu thẳng thắn nói: “Minh Dương, tôi đã tìm bên mua bán đồ cổ, đợi bán hết chúng ta chia nhau năm năm cậu thấy sao?”

Quả nhiên, họ vẫn là vì lợi ích cá nhân đã mang những đồ cổ đó ra ngoài bán.

“Cậu đừng nhìn tôi như vậy, mặc dù đồ cổ là của nhà cậu, nhưng cũng là tôi vất vả mang về, bên mua cũng là do tôi tìm, phân chia năm năm cũng coi như cậu không thiệt.” Tôn Tử nghĩ là tôi đang không vừa ý vấn đề chia chác.

Cậu ta thực sự nghĩ ai cũng như cậu ta tham lợi cá nhân sao, tôi cắn răng nói từng từ từng chữ với cậu ta: “Đem tất cả những đồ cậu đã lấy trả về chỗ cũ.”

“Cậu đùa gì vậy? Những thứ đó là do tôi dùng mạng mình đổi lấy.” Tôn Tử nói xong cất thẻ trở lại ví mình: “Minh Dương, cậu làm tôi quá thất vọng, chúng ta sau này đường ai nấy đi. Tôi mang cậu từ Minh trạch trở về cũng xem như cứu cậu một mạng, chúng ta không ai nợ ai.”

Tôn Tử cất ví vào trong túi định rời đi.

Tôi trực tiếp cướp lấy ví tiền, Tôn Tử cau mày nghi hoặc trừng mắt gào lên: “Cậu định làm cái gì?”

“Tôn Tử, tiền này vốn không thuộc về cậu, Phỉ Phỉ trước kia cũng nói rồi, hai người không nên lấy nó, lẽ nào cậu không sợ sẽ bị xui xẻo đeo bám sao?” Tôi nghĩ căn bệnh tâm thần phân liệt của Phỉ Phỉ là có liên quan đến những thứ này. Những thứ đồ này không sạch sẽ, có thể đã dẫn dắt linh hồn ma quỷ tới. Người phụ nữ mà tôi gặp trong thang máy nhà Phỉ Phỉ rất có thể là linh hồn quỷ.

“Ha ha ha.” Tôn Tử ngẩng đầu lên trời cười lớn.

Cậu ta cướp lại ví tiền trên tay tôi nói tôi đừng có dọa. Nếu thực sự có ma quỷ thì đã sớm ra tay với cậu ta rồi. Giờ cậu ta vẫn đang sống sờ sờ ra ở đây chứng minh không có ma quỷ nào hết.

Bệnh của Phỉ Phỉ là do cô ấy thần kinh yếu, sức chịu đựng quá kém, tự mình dọa mình nên mới phát bệnh.

Cậu ta và Phỉ Phỉ không giống nhau cho nên những thứ này thuộc về cậu ta là xứng đáng, cậu ta sẽ không cảm thấy bất an.

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm. Tôn Tử nhìn tôi cười lạnh: “Minh Dương nếu cậu muốn thì cứ đi tố cáo tôi.”

Thấy tôi tức tới toàn thân run lên, Tôn Tử làm như không có gì quay người rời đi. Tôi đứng lặng trong màn đêm đen đặc ở sân thể dục, trong lòng ớn lạnh.

Tôi ngồi trên thanh xà sắt cả một đêm, ngẩn ngẩn ngơ ngơ cho đến sáng. Hôm nay phải lên lớp, mới hơn tám giờ sáng các sinh viên đã lật đật đi tới.

Tôi vô lực ngẩng đầu định đi về ký túc thì một hình ảnh quen thuộc đập vào mắt.

Tóc cô ấy buộc đuôi ngựa cao phấp phới, trên mặt nở nụ cười xán lạn rạng rỡ, khi thấy tôi thì tăng tốc đi tới.

“Minh Dương, trùng hợp quá, sao cậu lại ở đây?” Bạch Văn Văn vừa mở miệng đã lộ ra hàm răng trắng, đôi môi đỏ tươi dịu dàng hơi nhếch lên thể hiện sự e lệ của người con gái.

Điều này khiến tôi bất giác nghĩ về Thanh Thanh, tôi cảm thấy như Thanh Thanh đang ở quanh đây, nhưng lại không nhìn thấy cô ấy.

“Minh Dương, sắc mặt cậu không được tốt lắm?” Bạch Văn Văn nhìn tôi, từ trong ánh mắt to linh động có thể thấy được sự lo lắng.

Tôi miễn cưỡng nhìn cô ấy cười lấy đại một lý do rồi rời đi.

Về tới ký túc, đập vào mắt là một khung cảnh hỗn loạn, đồ đạc lỉnh kỉnh xếp đầy lên mấy chiếc giường trống, Hạ Đông Hải nằm ngáy khò khò trên giường cậu ta.

Tên ngốc này vừa ngáy vừa chảy nước dãi, tư thế ngủ khiến người ta không muốn nhìn.

“Ọc ọc ọc”

Bụng tôi réo lên, tôi không tự chủ mà ấn vào quỷ diện ban đã chạy lên n.g.ự.c mình.

“Chip chip chip.” Quỷ diện ban kêu lên, tôi chán ghét nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đ.ấ.m đấm lên n.g.ự.c mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play