Triệu Húc nhếch miệng, từ trong chùm chìa khóa của anh ta lấy ra một móc sắt, tra vào ổ khóa làm vài động tác thành thục, một lúc sau ổ khóa cạch một tiếng đã mở ra.

Triệu Húc rút găng tay từ trong túi áo ra đeo vào, bật điện trong phòng bệnh lên. Lúc Phỉ Phỉ t.ự s.á.t trong phòng tràn ngập m.áu, hiện giờ ở đây chỉ có mùi thuốc sát trùng.

Căn phòng này rõ ràng đã bị người khác dọn dẹp sạch sẽ. Triệu Húc lắc đầu nhìn tôi nói: “Tôi nghĩ chúng ta không tìm ra được manh mối gì ở đây rồi, nơi này đã được dọn dẹp sạch sẽ.”

Tôi cúi đầu nhìn xung quanh, đầu óc đang nghĩ đến một chuyện khác. Ngày hôm đó khi tôi muốn vào phòng bệnh thì cửa đã khóa bên trong, đây là tầng ba, Tôn Tử không thể nào trèo tường trốn thoát, vậy lúc đó là cậu ta đã trốn trong phòng bệnh.

Đợi lúc chúng tôi bị dọa sợ, mau chóng đưa Phỉ Phỉ đi làm phẫu thuật cậu ta mới từ từ rời đi.

Nhưng phòng bệnh không có tủ, bốn bên là tường, cậu ta trốn được đi đâu?

“Mấy người đây là ý gì đây? Không phải nói là đợi viện phó tới sao? Sao đã tự ý vào một mình?” Y tá mặt đầy phẫn nộ.

Chúng tôi đuối lý đành mau chóng xin lỗi, đúng lúc này viện phó cũng vừa mới tới.

“Trời ạ, đường tắc quá tôi đến muộn mất hơn một tiếng, thật xin lỗi các vị.” Viện phó nói dối không chớp mắt, nửa đêm canh ba lấy đâu ra xe mà tắc đường? Ở đây còn là thành phố loại hai loại ba nữa chứ.

“À không sao đâu, ông hỗ trợ chúng tôi, chúng tôi đã rất cảm kích rồi. Lần này chúng tôi tới vì một án tự sát.” Triệu Húc bày tỏ với viện phó.

Sắc mặt của viện phó trở nên khó coi, quét qua tôi một lượt, kéo Triệu Húc qua một bên to nhỏ nói gì đó.

Triệu Húc nghe vừa gật đầu vừa nhìn qua tôi, ánh mắt trở nên không đúng lắm.

Mấy phút sau Triệu Húc quay lại biểu thị với Lưu Đồng trở về cục, tôi ngẩn ra vội vàng ngăn anh ta lại: “Cảnh sát Triệu, còn chưa điều tra gì kỹ càng mà, anh định đi đâu vậy?”

“Điều tra, tra cái gì? Điều tra bệnh thần kinh của anh sao?” Triệu Húc thở dài nhìn tôi: “Bạn gái anh tâm thần phân liệt, cô ta là tự sát, cho dù anh có chịu đả kích lớn thế nào cũng không thể nửa đêm tới đồn cảnh sát đùa như vậy chứ.”

Triệu Húc nói xong thì đẩy tôi ra cùng với Lưu Đồng đi về phía cổng bệnh viện, tôi nhanh chóng đuổi theo bọn họ, túm góc áo Triệu Húc: “Cảnh sát Triệu không phải do tôi chịu đả kích, tôi nói đều là thật, xin hỏi một người hai tay bị gãy tới mức dập nát nghiêm trọng thì làm sao có thể cầm d.ao t.ự s.á.t? Chuyện này không đơn giản như vậy.”

Tôi hy vọng Triệu Húc có thể đem t.h.i t.h.ể Phỉ Phỉ về đồn cảnh sát, để pháp y làm báo cáo chi tiết, như vậy mới có thể tìm ra chân tướng.

Triệu Húc gạt tay tôi ra, nói đã hết cách rồi. Hết cách? Tôi nhìn chằm chằm anh ta không hiểu ý.

“Viện Phó nói rồi, t.h.i t.h.ể người ch.ết đã được cha cô ấy đem về hỏa táng rồi. Được rồi, đừng gây rối nữa, chuyện hôm nay chúng tôi sẽ không tính toán.” Triệu Húc mở cửa xe, Lưu Đồng liếc tôi một cái rồi cũng ngồi vào.

Nhìn xe của họ dần đi khuất, sự phẫn nộ trong lòng tôi dâng lên, tại sao lại trùng hợp vậy? Chẳng lẽ tôi không có cách nào bắt Tôn Tử ra trước công lý sao?

“Bíp bíp bíp”

Điện thoại của tôi không ngừng kêu, màn hình hiển thị Tôn Tử đang gọi tới.

Đã tới nước này rồi không ngờ cậu ta còn dám gọi điện cho tôi, tôi ấn nút nghe muốn xem xem cậu ta định giở trò gì nữa.

“Minh Dương, tôi đang ở sân vận động trong trường, hy vọng có thể gặp cậu nói chuyện.” Giọng nói của Tôn Tử không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào.

“Giữa chúng ta còn có chuyện để nói sao?” Tôi cố ý hỏi ngược lại.

“Đương nhiên rồi, tôi muốn nói cho cậu biết rõ ràng tất cả chân tướng sự việc, tôi đợi cậu.” Không đợi tôi trả lời cậu ta đã cúp máy.

Tôi do dự một chút sau đó vẫn quyết tâm đi gặp cậu ta. Tôi muốn cố gắng khuyên cậu ta nhận tội thêm một lần nữa.

Màn đêm tràn ngập sự tĩnh lặng, trên sân vận động mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng đen.

Cậu ta thấy tôi thì vẫy tay, tôi bước những bước nặng nề đến trước mặt cậu ta.

Cậu ta cầm lấy chai bia bên cạnh ném qua cho tôi, hành động quen thuộc như trước kia. Thời tôi và Tôn Tử học quân sự cũng hay nhân buổi tối mà lẻn ra sân thể dục uống bia.

Cậu ta vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh bảo tôi ngồi xuống, tôi vứt chai bia trả lại cậu ta, mặt lạnh lùng hỏi có phải cậu ta muốn dùng cách này để dỗ dành tôi, muốn tôi bỏ qua sao.

Trên mặt Tôn Tử mang theo nét cười trào phúng nhìn tôi

“Minh Dương, hôm nay tôi gọi cậu ra đây là vì niệm tình anh em tốt bao năm, những việc tôi làm tôi không thẹn với lòng”

“Không thẹn với lòng? Cậu gi.ết đạo trưởng, gi.ết Phỉ Phỉ, hại Kiến Nam, cậu vẫn còn mặt mũi nói ra câu đó?” Tôi liếc nhìn cậu ta một cách khinh bỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play