Nghĩ tới đây, tôi liền lập tức bác bỏ suy nghĩ của mình. Trước đây hai chúng tôi từng đến nhà Lưu Mị Nhi, Đại Ngốc tỏ ra vô cùng kiềm chế, anh ấy và Lưu Mị Nhi căn bản không giống như đang tìm hiểu hay hẹn hò chút nào.

“Chị này, người chị nói đến là bà chủ quán rượu Lưu Mị Nhi ạ?” Tôi cười với bà cô đó.

Bà này nghe xong thì lập tức gật đầu, hơn nữa còn nói Lưu Mị Nhi này có số khắc chồng, hai người chồng trước đều ch.ết rồi, cho nên mặc dù cô ta có ngoại hình xinh đẹp nhưng cũng không ai dám lấy.

“Lần này, Thuận Tử nhất định là bị hồ ly tinh mê hoặc rồi, đúng là trẻ người non dạ!” Bà cô bắt đầu đọc một bài diễn văn dài, nhưng đầu óc tôi thì rối bời hết cả lên.

Chuyện này nghĩ thế nào cũng không ra. Không đợi bà cô nói hết, tôi đi thẳng tới nhà Lưu Mị Nhi.

Tôn Tử gọi tên tôi một cách tuyệt vọng, hỏi tôi muốn đi đâu. Tôi quay đầu nhìn Tôn Tử, cậu ấy còn cõng Phỉ Phỉ. Đường đến nhà Lưu Mị Nhi vẫn còn rất dài, cứ như vậy sẽ rất tốn sức.

Nghĩ một lúc, tôi bèn tự mình đá tung cửa nhà Đại Ngốc, nói với Tôn Tử: “Tôn Tử, cậu và Phỉ Phỉ cứ nghỉ tại đây một lát, đợi tôi quay về rồi đi tiếp.”

“Còn cậu thì sao?” Tôn Tử chau mày hỏi tôi.

"Xử lý xong chuyện ở đây tôi sẽ về, nhớ, đừng đi tìm tôi." Nói xong, tôi đang định đi tới chỗ Đại Ngốc thì bị Tôn Tử túm lại, nói nhất quyết muốn đi cùng tôi.

Tôi chỉ vào Phỉ Phỉ đang ngủ sâu nói: “Thân thể Phỉ Phỉ bây giờ rất yếu, mau đưa cô ấy về thị trấn đi, lẽ nào cậu muốn thấy cô ấy xảy ra chuyện à?”

Bàn tay Tôn Tử đang nắm chặt tôi dần buông lỏng ra, cậu ấy rõ ràng yêu Phỉ Phỉ rất nhiều.

Tôi vỗ nhẹ vào vai Tôn Tử rồi quay người nhanh chóng rời đi, Tôn Tử đột nhiên lớn tiếng gọi tên tôi, chạy đuổi theo, còn lại đeo vào cổ tôi chiếc bùa hộ mệnh mà tôi đã từng đưa cho cậu ấy.

Tôi mỉm cười với Tôn Tử, không chút do dự đi về phía nhà của Lưu Mị Nhi, bây giờ tâm hồn tôi cũng coi như thoải mái hơn rất nhiều.

Nhà Lưu Mị Nhi rất xa, tôi cũng cảm thấy hơi mệt, hồi sáng tôi vội vàng rời đi nên quên mang theo m.áu gà đen, điều này khiến tôi vừa đói vừa khát.

Thấy trời trở nên nóng bức khó chịu, tôi toát mồ hôi ngồi bên vệ đường nghỉ ngơi, trên mặt đất vẫn còn mảnh pháo nổ, tôi không cần thứ gì đặc biệt khác cũng có thể tìm được Lưu Mị Nhi.

Nghỉ ngơi một lát, tôi lập tức đứng dậy lên đường, đến trước cửa nhà Lưu Mị Nhi, mới phát hiện nơi này đúng là trang trí đèn hoa rực rỡ, xem rađ úng là tên ngốc này cưới Lưu Mị Nhi thật.

Mà sân vườn nhà Lưu Mị Nhi thì cũng thật là náo nhiệt, tôi đứng từ ngoài cũng nghe được tiếng cười nói, khách đang uống rượu và lũ trẻ đang chạy quanh bàn. Đám cưới này giống hệt như ở thành phố vậy, chỉ là khi tôi nghĩ đến cái người bị lột da dưới hầm, tôi lại thấy rùng mình lên.

Tại sao Lưu Mị Nhi lại kết hôn cùng Đại Ngốc? Cô ta rốt cuộc có kế hoạch gì?

“Minh Dương? Minh Dương, sao em lại về đây rồi?” Tôi còn chưa kịp nghĩ thông, một giọng nói quen thuộc vang lên.

Tôi ngước lên thì nhìn thấy Đại Ngốc, anh ấy mặc một bộ hỷ phục màu đỏ, trên n.g.ự.c có hai chữ “tân lang”, trên mặt vẫn là nụ cười ngu ngốc đó.

Anh ấy nhìn thấy tôi thì vừa ngạc nhiên vừa mừng, đang rót rượu cho khách thì liền chạy qua chỗ tôi.

Anh ấy vậy mà lại không biết mình đang rơi vào nguy hiểm. Đại Ngốc vừa đến gần, tôi liền lập tức kéo cổ tay anh ấy ra, nói nhỏ: “Đi theo em.”

Đại Ngốc ngơ ngác nhìn tôi: “Minh Dương, em có phải có chuyện gì muốn nhờ anh giúp không?”

Trời ạ, người gặp nguy hiểm bây giờ chính là anh đấy.

Tôi kéo Đại Ngốc ra khỏi nhà Lưu Mị Nhi, vốn dĩ là muốn kéo theo Đại Ngốc trực tiếp chạy đi, nhưng Đại Ngốc lại không chịu, nói hôm nay là ngày đại hỷ của anh ấy, nếu như bỏ đi thì Lưu Mị Nhi sẽ bị chê cười mất.

Tôi lo lắng đến mức toát mồ hôi trán, cảm thấy bất lực khi nhìn anh chàng ngốc nghếch ngây thơ này.

“Anh không thể kết hôn cùng cô ta được, cô ta nguy hiểm lắm, sẽ hại ch.ết anh đấy.” Tôi biết nếu không nói rõ ràng thì Đại Ngốc sẽ không chịu đi cùng tôi đâu.

Đại Ngốc nghe tôi nói những lời này chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn cười phá lên, vỗ vai tôi bảo tôi đừng có gây chuyện nữa. . harry potter fanfic

Anh ấy còn nói mình lớn như vậy rồi, một người phụ nữ làm sao gi.ết được anh ấy?

“Minh Dương, điều kiện gia đình anh em cũng thấy rồi đấy, bản thân anh không cưới được vợ. Khó lắm mới có Lưu Mị Nhi đồng ý, có thể lấy được cô ấy anh cũng mãn nguyện rồi.” Đại Ngốc cười, vẻ mặt trở nên thẹn thùng.

Cũng đúng thôi, dung mạo xinh đẹp thanh tú của Lưu Mị Nhi có thể nói là đứng nhất thôn này rồi, cô ta bằng lòng gả cho Đại Ngốc, đối với Đại Ngốc mà nói thì cũng như miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống rồi.

“Tôi nói thật đấy. Anh Thuận Tử, anh đi theo tôi trước đã, tôi sẽ giải thích với anh sau.” Tôi dùng sức kéo Đại Ngốc.

Nhưng Đại Ngốc cứ đứng ở đó không nhúc nhích, anh ấy cao lớn vạm vỡ như vậy, trừ phi tình nguyện đi theo, bằng không tôi căn bản không kéo được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play