Phỉ Phỉ uống vài hớp canh nóng, sau đó nhìn xung quanh, đưa tay ấn huyệt thái dương hỏi tôi: "Minh Dương, em sao vậy? Sao em thấy mệt mỏi, khó chịu quá."

“Em lẽ nào không nhớ gì hết sao?” Tôi nhìn khuôn mặt Phỉ Phỉ, hình như cô ấy không nhớ bất kỳ chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này cả.

Nói đúng hơn thì từ lúc bị Ôn Bội Như mượn cơ thể, cô ấy không còn nhớ gì cả, bây giờ trong đầu nhất định chỉ là một mảng trống rỗng hỗn loạn.

“Chuyện gì vậy, em nhớ là chúng ta đã cãi nhau? Minh Dương, em yêu anh, anh đừng rời xa em mà.” Phỉ Phỉ ôm lấy cánh tay tôi, bắt đầu làm nũng với tôi.

Tôi vội vàng đẩy tay Phỉ Phỉ ra, khẽ cau mày nói với Phỉ Phỉ: "Phỉ Phỉ, em quên thật rồi sao? Chuyện của em và Tôn Tử anh biết hết rồi. Anh không trách em, sau này chúng ta vẫn có thể làm bạn.”

Phỉ Phỉ sững sờ, mở to mắt nhìn tôi, có vẻ như rất ngạc nhiên.

Tôi bỏ bát canh xuống, sau đó nói với Phỉ Phỉ: “Em nghỉ ngơi cho khỏe, mai anh lại đến thăm em.”

Phỉ Phỉ còn chưa định thần lại, tôi đã bước ra khỏi phòng.

Tôi không muốn chỉ vì những chuyện của quá khứ mà không vui với Phỉ Phỉ. Bây giờ tôi chỉ muốn điều tra rõ chân tướng, sau đó đưa Thanh Thanh rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

Nghĩ tới Thanh Thanh, lòng tôi lại trở nên trống rỗng. Kể từ sau lần cô ấy cứu tôi, chúng tôi vẫn chưa gặp lại nhau.

Cô ấy giống như đã biến mất vậy. Tôi sờ vào túi mình, tự hỏi chiếc trâm cài tôi vẫn luôn mang theo bên mình sao lại không thấy rồi?

Lẽ nào là để quên ở nhà cậu sao?

Tôi dùng sức gõ mạnh đầu mình một cái, sau đó thở dài một hơi. Thanh Thanh không thấy đâu rồi, chiếc trâm cài trông hơi cũ đó có lẽ đúng là của Thanh Thanh.

Tôi nằm trên giường, cả đêm không ngủ, nhìn ánh đèn dần dần sáng lên ngoài cửa sổ, tôi nóng lòng muốn dậy, tôi nóng lòng muốn đưa Phỉ Phỉ và Tôn Tử xuống núi, vì vậy tôi lập tức gõ cửa phòng Tôn Tử.

Tôn Tử ngủ rất say, tôi thì trực tiếp đẩy cửa đi vào. Thấy Tôn Tử còn đang nằm trên giường ngáy khò khò, tôi dùng sức lay cậu ấy.

“Tôn Tử, mau dậy đi.” Tôi hạ giọng gọi.

Tôn Tử lim dim mở mắt nhìn tôi: “Sao vậy Minh Dương?” Tôn Tử dụi dụi đôi mắt ngái ngủ nhìn tôi.

“Bây giờ chúng ta xuống núi.” Tôi cẩn thận liếc nhìn ra ngoài, không muốn có người phát hiện ra.

Tôn Tử sững sờ một lúc, sau đó trở nên vui mừng, liều lĩnh gật đầu rồi gấp rút thu dọn hành lý, tôi nhanh chóng đưa Tôn Tử đến phòng của Phỉ Phỉ.

Nghĩ đến dáng vẻ yếu ớt của Phỉ Phỉ đêm qua, tôi vẫn có chút lo lắng, sợ rằng cô ấy không không đủ sức để đi cùng chúng tôi. "Phỉ Phỉ? Minh Dương, Phỉ Phỉ sao vậy?" Tôn Tử lo lắng nhìn hai gò má tái nhợt của Phỉ Phỉ.

Tôi cau mày nhanh chóng thu dọn đồ đạc cho Phỉ Phỉ, bây giờ tôi không có thời gian giải thích nhiều với Tôn Tử nữa, chúng tôi phải xuống núi càng nhanh càng tốt.

Tôn Tử cõng Phỉ Phỉ trên lưng, còn tôi đứng ở cửa với hai chiếc vali, nhìn xung quanh, chắc chắn rằng không có ai thì mới nhanh chóng bước ra ngoài.

Mỗi một bước đi tôi đều cảm thấy như toát mồ hôi lạnh. Thế nhưng, việc rời khỏi Minh Trạch lại thuận lợi hơn tôi nghĩ rất nhiều, chúng tôi rất nhanh đã bước ra khỏi cửa lớn của Minh Trạch.

Tôn Tử nhìn xe của Kim Tiểu Hổ, đề nghị xuống núi bằng xe của Kim Tiểu Hổ.

Thế nhưng, tôi lại lo một khi khởi động chiếc xe này sẽ đánh thức mọi người trong nhà. Nơi này không giống như thành phố, yên tĩnh vô cùng, chúng tôi không thể mạo hiểm được.

“Vẫn là nên đi bộ đi, nhanh chân một chút.” Tôi nói xong liền đi trước.

Tôn Tử cõng Phỉ Phỉ đi đằng sau tôi, lẩm bẩm rằng cơ thể rất đau, cứ như thể đã đánh nhau với ai đó vậy.

Xem ra hành vi như phát điên của Tôn Tử tối qua thực sự là do Ôn Bội Như làm, cậu ấy có lẽ là bị khống chế rồi.

Hơn nửa tiếng sau mới xuống đến chân núi, lúc này chúng tôi đã mệt lừ rồi. Phải một lúc nữa xe khách đi từ thị trấn mới đến, cho nên tôi vẫn có thể tìm nơi nào đó nghỉ ngơi.

Chỉ là, thị trấn này thì không có chỗ nào nghỉ ngơi được cả. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, quyết định vẫn là nên đến nhà Đại Ngốc.

Tôn Tử lúc này đã thở không ra hơi, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Tôi đã đến đây hai lần, rất nhanh đã tìm được căn nhà nhỏ của Đại Ngốc. Chỉ có điều, trên cửa lại dán hai chữ “Hỷ” rất to, khung cửa còn treo cả cầu hoa màu đỏ.

Chuyện gì đây? Lẽ nào nhà Đại Ngốc đang có chuyện vui gì à?

“Anh Thuận Tử? Anh Thuận Tử?”. Tôi hét lớn, dùng sức đập cửa.

Mà trong nhà thì lại chẳng nghe thấy tiếng động gì cả. Ngược lại là hàng xóm thấy ồn nên mới ra xem, nói: “Các cậu tìm Thuận Tử à? Hôm nay cậu ấy kết hôn, tính giờ lành, từ sáng sớm đã đi đón dâu rồi.”

“Hả?” Tôi kinh ngạc mở to mắt.

Khoảng thời gian trước ở cùng Đại Ngốc, chưa từng nghe anh ấy nói ta có bạn gái sao? Tại sao giờ lại kết hôn đột ngột như vậy?

"Thuận Tử, bình thường trông thì hiền lành thật thà, lại đi qua lại với một góa phụ, thật quá đáng." Bà hàng xóm thì thầm.

Góa phụ? Vừa nghe đến hai chữ này, tôi liền nghĩ đến Lưu Mị Nhi, lúc đó chính Đại Ngốc đã nói cho tôi biết, Lưu Mị Nhi là một góa phụ.

Lẽ nào Đại Ngốc lại ở cùng Lưu Mị Nhi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play