Trần Bưu vẫn tiếp tục tự hào khoe khoang về khả năng của mình.

Thẩm Thích đột nhiên đá một cái vào ghế.

"Lão Tam, nhanh ra bài, đừng lề mề."

Lời này dễ dàng bị anh ta lướt qua.

Mọi người uống khá nhiều rượu, chơi bài một hồi lâu mới từng người trở về ngủ.

Thẩm Thích tự nguyện ở lại canh gác.

Trong căn phòng tĩnh lặng và tối tăm, một bàn tay ấm áp vươn tới má tôi.

"Không khóc à?" Giọng Thẩm Thích hơi khàn, có chút không thể tin được: "Tôi tưởng sẽ chạm phải đầy nước mắt mũi."

Tôi biết anh ta muốn làm tôi cười, nhưng tôi chỉ nhếch miệng, không thể nào cười được.

"Không cười nổi thì thôi, trông xấu lắm."

Thẩm Thích ném vào miệng tôi một viên kẹo.

"Vị xoài, ngọt lắm."

Quả thật rất ngọt.

Nhưng những bữa ăn tiếp theo không ngon như vậy, tôi chỉ dựa vào bản năng sinh tồn mà nuốt trôi.

Thỉnh thoảng vào ban đêm, Thẩm Thích sẽ đến cho tôi ăn vài viên kẹo, nói vài câu.

Phần lớn thời gian anh ta lại đi theo Trần Bưu, tìm hiểu thông tin về những người bị buôn bán.

Mặt trời mọc lên và lặn đi biết bao nhiêu lần, cuối cùng con tàu cũng cập bến, chúng tôi bị bịt mắt và đưa đến một nơi khác.

Trần Bưu chỉ đạo những người khác liên lạc với các khách hàng, chỉ để lại Thẩm Thích bên cạnh.

Chúng tôi lần lượt được Trần Bưu gỡ mũ che mắt.

Trước mắt là một tòa nhà hoang tàn chưa hoàn thiện.

Trần Bưu mang một băng ghế ra, ánh mắt đầy hận thù nhìn những phụ nữ và trẻ em run rẩy.

"Tao biết, trong số bọn mày chắc chắn có cảnh sát, ai sẽ tự nguyện thừa nhận trước?"

Hắn ta bất ngờ rút ra một con d.a.o găm, tiến đến trước một cậu bé khoảng bảy tám tuổi, lưỡi d.a.o sắc nhọn nâng cằm của cậu bé lên.

"Mày là cảnh sát à?"

8.

Máu tươi nhỏ giọt xuống từ con d.a.o găm.

"Không ai chịu nhận sao?" Trần Bưu nhìn quanh, ánh mắt lạnh lẽo: "Không sao, dù sao các người cũng phải ở lại đây."

"Anh Bưu, anh nói vậy là có ý gì?" Thẩm Thích hỏi.

Trần Bưu đứng dậy, tay vẫn nắm chặt con d.a.o găm, ánh mắt hung ác nham hiểm.

"Bọn mày nghĩ tao thật sự muốn bán người sao? Không, tao muốn bọn chúng chôn cùng con gái tao!"

Tôi nghe mà như lạc vào sương mù, con gái Trần Bưu không phải đang du học ngành y sao?

Thẩm Thích hỏi thay tôi.

"Học y? Đúng, con gái tao đang học y, nó đáng lẽ ra có một tương lai tươi sáng."

Trần Bưu điên cuồng, dường như đã xé bỏ lớp mặt nạ giả tạo bấy lâu, cả người trở nên u ám đáng sợ.

Giọng hắn ta the thé, như một con thú hoang gầm thét.

"Đều tại lũ cảnh sát đó hại c.h.ế.t con gái tao, tao không quan tâm ai trong số các người là ai, hôm nay tất cả đều phải chết!"

Trần Bưu rạch cổ tay cậu bé, rồi cầm d.a.o găm tiến về phía người tiếp theo.

Thẩm Thích ngăn hắn ta lại.

"Anh Bưu, anh em đi theo anh để kiếm tiền, anh làm vậy, lão Tam họ về thì ăn nói sao đây?"

Trần Bưu hất tay anh ta ra, cười lạnh rồi lại rạch cổ tay một cô gái.

"Trở về? Không thể nào, cảnh sát muốn tóm gọn cả bọn, tao sẽ cho chúng cơ hội đó."

Trong tòa nhà bỏ hoang đầy bụi bặm, chỉ còn tiếng Trần Bưu vang vọng, hết lần này đến lần khác.

Tôi nghe mà lạnh cả sống lưng.

Không kể Thẩm Thích, những người khác đều là anh em vào sinh ra tử với hắn ta. Những người bị bắt vào đồn cảnh sát, dù trải qua những cuộc thẩm vấn khắc nghiệt thế nào, cũng không chịu tiết lộ địa điểm buôn người của Trần Bưu.

Có lẽ đến c.h.ế.t họ cũng không ngờ, Trần Bưu lại dễ dàng bán đứng anh em như vậy.

Giả sử những kẻ buôn người và người mua khác đã bị bắt, chỉ còn lại mười người ở đây cần được giải cứu.

Tôi và Thẩm Thích nhìn nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play