Mảnh vải đen bị giật phăng khỏi mắt, tôi thấy anh ta ngồi xổm trước mặt, nhếch mép cười.
Trong căn phòng, những người bị trói khác đã bị đánh ngất, nằm la liệt trên sàn.
Chỉ có đôi vợ chồng già là biến mất.
"Quả nhiên là tay trong của Trần Bưu."
Tôi hếch mặt đắc ý: "Nếu không có tôi, anh đã suýt mắc bẫy khổ nhục kế của Trần Bưu rồi."
Thấy anh ta nhất thời động lòng trắc ẩn thả họ đi, bọn buôn người chắc chắn sẽ nghi ngờ anh ta, rồi đoán ra thân phận thật.
Một cảnh sát chìm.
"Tôi ngu ngốc đến thế sao?"
Anh búng nhẹ vào trán tôi, giọng đều đều cất lên.
"Lúc đỡ bà ta dậy tôi đã thấy không đúng rồi, một người quanh năm lượm ve chai mà đôi tay lại mịn màng, đầu ngón tay không có vết chai nào, rõ ràng là đã bỏ không ít tiền để chăm chút."
Tôi cũng cười toe toét.
"Người bình thường ai lại đến cái nơi khỉ ho cò gáy này để nhặt rác chứ?"
"Quan trọng nhất là, tôi biết ngôn ngữ ký hiệu, mấy cái bà lão kia ra dấu toàn là bịa đặt."
Anh ta đặt ngón tay lên môi tôi, vẻ mặt có chút bực bội.
"Biết thế đã đánh cô ngất đi cho rồi, lắm lời thật."
Tôi né tay anh ta.
"Thế cũng được, không thì anh bịt miệng tôi lại, chúng ta dùng mã Morse để giao tiếp."
Chỉ là tôi cũng không biết nhiều lắm, mấy cái gõ vào cột đêm qua đã là tất cả những gì tôi học được rồi.
7.
Thẩm Thích xoa xoa thái dương, nói: "Bọn chúng định lén đưa hết người ra nước ngoài, người mua không phải dạng vừa đâu."
Tôi nghiêng người, để lộ gáy cho Thẩm Thích thấy.
"Tôi có gắn thiết bị định vị siêu nhỏ, công tắc ở trên cổ, anh mau ấn vào đi."
Thẩm Thích lắc đầu, ánh mắt sâu thẳm.
"Trên tàu có gắn bom, chỉ cần ấn vào, cả hai chúng ta đều tiêu đời."
"Yên tâm đi, tôi đã để lại dấu hiệu dọc đường rồi." Anh ta lại nói thêm một câu.
Tuy điện thoại của Thẩm Thích đã bị Trần Bưu tịch thu, nhưng mã QR mà anh ta quét của tôi lúc trước thực chất là một chương trình tự động theo dõi.
Chỉ cần điện thoại không hỏng, cứ nửa tiếng nó sẽ gửi định vị mới nhất về hệ thống tổng.
Thẩm Thích bình tĩnh bịt mắt tôi lại, hạ giọng nói: "Bọn chúng đến rồi."
Vừa dứt lời, cửa gỗ "két" một tiếng bị đẩy ra.
"Thẩm Thích, ra đánh bài đi, trên tàu chán chết."
"Được thôi, thua tiền thì đừng có quỵt nợ đấy." Thẩm Thích cà lơ phất phơ nói đùa.
Không lâu sau lại có một nhóm người nữa vào, Trần Bưu cũng tham gia đánh bài.
Không khí tràn ngập mùi rượu nồng.
"Anh Bưu, xong phi vụ này anh định làm gì?"
Trần Bưu ợ hơi rượu, ánh mắt đục ngầu nhìn một vòng những người có mặt.
"Con gái tao đang du học nước ngoài, tao định ra nước ngoài để dành nhiều thời gian cho nó hơn."
Lão Tam như một con ch.ó liếm, suốt đường đi không ngừng nịnh nọt Trần Bưu, khen ngợi con gái Trần Bưu đến nỗi hoa cũng nở ra.
Trần Bưu cũng tỏ ra rất tự hào.
"Lần trước tao đ.â.m c.h.ế.t một tên cảnh sát, trên người tới mười bảy nhát dao, may mà con gái tao học y, biết những chỗ nào là điểm tử, tao cũng học được không ít kiến thức."
Tôi không tự chủ được mà nắm chặt nắm đấm.
Cảnh sát bị Trần Bưu đ.â.m chết, là giáo viên của tôi, Trần Tuyết.
Tôi mãi mãi nhớ cái dáng vẻ bụng đầy lỗ đạn của bà ấy, cả người như ngâm trong biển máu, dùng hết sức lực cuối cùng nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.
"Cứu... trước hãy cứu lấy trẻ con."
Trong nhà có vài đứa trẻ bị các tên buôn người không kịp chuyển đi, dường như bị cái ao m.á.u trước mắt làm cho sững sờ.
Tôi theo chỉ dẫn và đồng nghiệp giải cứu những đứa trẻ.
Giáo sư được đưa lên cáng, hai tay buông thõng xuống.
Đôi mắt nghiêm khắc mà ân cần ấy mãi mãi khép lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT