Lục Khải Minh mở miệng cho cô xem răng và khoang miệng của anh.

Rất tốt, răng sạch, lưỡi khỏe và không có dấu hiệu sâu.

Giang Diệu Diệu đưa ra nhiệt kế, nói: "Đo rồi đưa cho tôi xem."

Anh ngoan ngoãn làm theo.

Giang Diệu Diệu kiểm tra mọi nơi mà cô có thể nghĩ đến, cuối cùng nắm lấy cánh tay anh, hít một hơi thật sâu bắt đầu tháo băng.

Mau khép lại đi, mau khép lại đi.

Cô thầm niệm câu thần chú trong lòng, sau đó vén lớp băng vải cuối cùng ra xem.

Miệng vết thương đã dưỡng được nửa tháng của Lục Khai Minh lộ ra trước mặt.

Làn da màu hồng nhạt bao phủ lên miệng vết thương, mong manh như thể chỉ cần đ.â.m nhẹ một chút nó sẽ rách ra vậy.

Vùng da đó tương phản rõ rệt với màu da xung quanh, nhưng như thế cũng có nghĩa là vết thương của Lục Khải Minh đã không sao nữa rồi.

Không bị hoại tử, không bị nhiễm trùng, vết thương cũng không có dấu hiệu chuyển biến xấu đi.

Lục Khải Minh vẫn còn là một người sống sờ sờ, anh không bị biến thành zombie.

Bọn họ vẫn có thể tiếp tục cuộc sống và trôi qua những ngày tháng yên bình ấm áp.

"Quá tốt rồi!"

Nước mắt tuôn trào mãnh liệt, Giang Diệu Diệu kích động mở cửa, chạy tới ôm chầm lấy Lục Khải Minh.

Người trong phòng khẽ mỉm cười, anh ôm lấy cô nhẹ vỗ về như một người anh trai rồi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, mái tóc đã mấy tháng rồi chưa được cắt tỉa.

"Tôi đã nói tôi không bị nhiễm rồi mà."

Nhắc tới việc này, cô không nhịn được tò mò, ngẩng đầu hỏi: "Tại sao lũ zombie cắn anh chảy cả m.á.u mà anh vẫn không bị nhiễm trùng?"

Rõ ràng trong nguyên tác, virus zombie có sức lây truyền rất mạnh, chỉ cần bị nước miếng của chúng văng vào vết thương hở cũng sẽ trở thành đồng loại.

Thế mà biểu hiện của Lục Khải Minh khiến cho người ta qua kinh ngạc rồi.

Nếu trong nguyên tác ban đầu nam nữ chính tìm thấy anh ta sớm hơn, để cho các chuyên gia trong căn cứ lấy m.á.u của anh để nghiên cứu ra vắc – xin phòng bệnh, thì chẳng phải là không cần phải lưu lạc bên ngoài mười mấy năm rồi sao?

Đây là một kỳ tích.

Lục Khải Minh vu vơ nói: "Ai biết được, có lẽ tôi thường ngày kiên trì rèn luyện thể lực nên hệ miễn dịch tốt hơn người khác thì sao? Điều này không quan trọng, quan trọng là tôi không bị làm sao cả, đây là việc vui, đáng giá để chúc mừng không phải sao?"

Cô mờ mịt: "Ăn mừng như thế nào?" Lục Khải Minh bước ra khỏi căn phòng nhỏ đã giam cầm anh suốt nửa tháng, đi đến bên cửa sổ, nhìn cảnh vật tươi sáng bên ngoài, tầm mắt rơi vào mặt hồ nhân tạo lấp lánh phía xa.

Vì không có chất thải của con người gây ô nhiễm, nên nước hồ ngày càng trong xanh, cây thủy sinh xum xuê, thậm chí còn có một vài đóa sen hồng nở rộ.

Bỏ qua vài con zombie lắc lư bên hồ, thì phong cảnh thật là đẹp, thời tiết cũng ấm áp khiến người ta muốn lao xuống hồ bơi qua bơi lại mấy vòng.

Nhưng thực tế thì bọn họ không thể bơi được. Zombie có khứu giác vô cùng nhạy bén, nếu chạy ra ngoài mà không mặc quần áo bảo hộ, sẽ bị chúng làm thịt, thậm chí ngay cả xương cốt cũng không còn.

Nhưng nếu muốn cũng có thể làm chút chuyện khác thú vị hơn.

Lục Khải Minh quay lại nhướng mày.

"Có muốn ăn cá không?"

Giang Diệu Diệu nhíu mày nhớ lại mùi vị cá trong quá khứ, cô lắc đầu.

"Tôi không muốn ăn cá muối nữa."

"Ai nói ăn cá muối? Chúng ta có thể đi câu cá."

Lục Khải Minh chỉ chỉ hồ nhân tạo trước mặt, cô chạy lại xem liền hiểu ý anh.

Lúc nãy khi thả máy bơm nước ra, cả hai thấy trong hồ có mấy con cá cảnh sặc sỡ.

Zombie chỉ lang thang trên mặt đất không xuống nước, cá cảnh ăn thực vật thủy sinh và côn trùng để tồn tại, chúng rất mập mạp, con nào con nấy to hơn lòng bàn tay.

Đây không phải là giống cá nuôi để lấy thịt, nó được nuôi làm cảnh, trong quá trình nuôi sẽ cố ý lai tạo cho ăn thêm vào một ít bột màu, trước khi mạt thế xảy đến không ai ăn loại cá này cả.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, đừng nói đến chuyện chỉ cho ăn bột màu, chỉ cần có cá để ăn, thì cho dù trước đó có người cho nó ăn phân u –rê thì vẫn sẽ có người bằng lòng ăn.

Lúc ấy, Lục Khải Minh nói anh muốn bắt một vài con cá này để ăn, nhưng không có vợt để bắt, nếu xuống nước bắt thì rất dễ bị zombie đánh hơi được, thế nên họ đành phải bỏ cuộc.

Nhưng mà hôm nay...

"Làm sao chúng ta bắt được?" Giang Diệu Diệu hỏi.

Anh mỉm cười bí hiểm, đi xuống nhà kho dưới tầng, lục tung đồ đạc lên, móc ra được hai chiếc cần câu và vài gói mồi.

Giang Diệu Diệu ngạc nhiên thích thú: "Anh lấy lúc nào thế? Sao tôi không biết?"

"Ai bảo cô mỗi lần đi siêu thị đều nhìn chằm chằm vào đồ ăn vặt không nỡ rời mắt chứ?"

Lục Khải Minh cầm lấy cần câu, hất cằm nói.

"Đi, thay quần áo, hôm nay chúng ta đi câu cá."

Cả hai mặc quần áo bảo hộ vào rồi đi lấy m.á.u của con zombie nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play