Giang Diệu Diệu nghĩ tới hành vi ngày thường của anh, không khỏi nghi ngờ hỏi: "Rốt cuộc anh bao nhiêu tuổi rồi?"
Không chơi game trên điện thoại, game máy tính cũng không chơi, ipad cũng không biết.
Nếu không phải nhìn anh còn trẻ, nói anh tám mươi tuổi cô cũng tin.
Lục Khải Minh xoa mũi: "Tôi nói rồi, 26 tuổi."
"Không thể, trừ phi...Quê của anh ở đâu?"
Trừ phi từ nhỏ anh ấy sống trong hoàn cảnh nghèo khó vừa lớn đã đi bộ đội, cho nên không hoà nhập với xã hội.
"Quả đào này thật không tồi."
Không biết là Lục Khải Minh cố ý hay vô tình đổi đề tài.
Giang Diệu Diệu liếc nhìn những quả đào trên màn hình, thèm thuồng nhìn đi chỗ khác.
Nhìn những quả đào to, đỏ hồng mọng nước ngon gấp mấy lần quả đào bé tí mà cô mới vừa ăn.
Wow! Cô cũng muốn ăn...
Lục Khải Minh nhìn cô không ngừng l.i.ế.m miệng, giống như một con mèo tham ăn, khóe mắt hiện lên ý cười.
"Nếu mạt thế kết thúc, chúng ta xây căn nhà ở trong sân trồng cây đào, cô thấy sao?"
Giang Diệu Diệu trừng mắt nhìn anh.
"Mạt thế kết thúc rồi tôi còn ở với anh làm gì? Đừng nghĩ vẩn vơ."
"Cô không thích tôi sao?"
"Đương nhiên là không thích. Nếu không phải không còn cách nào khác, tôi đã đi từ sớm rồi, cần gì ở đây làm bảo mẫu của anh."
Lục Khải Minh xoa xoa râu ngắn trên cằm, không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên ngã xuống đất co giật dữ dội.
Giang Diệu Diệu sửng sốt, dựa vào ngưỡng cửa hỏi: "Anh có sao không? Có nghe thấy tôi nói không?"
Anh không trả lời chỉ dùng hai tay cào cấu cơ thể, chiếc áo phông mỏng manh bị xé thành nhiều mảnh lớn, trong cổ họng phát ra một tiếng kêu khủng khiếp.
Giang Diệu Diệu lo lắng đến mức nước mắt không ngừng lăn dài, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất
Xong rồi, xong thật rồi, anh thực sự trở thành zombie!
"Cứu tôi...Cứu tôi..." .
Ngôn Tình SủngAnh nhìn cô chằm chằm bên ngoài ngưỡng cửa, đưa bàn tay co cứng của mình ra, giọng nói rít ra từ kẽ răng.
Trái tim Giang Diệu Diệu như bị d.a.o cắt, đầu óc hỗn loạn như cái thùng rác bị Giang Nhục Nhục lật tung, trong lòng cô nghĩ bất chấp tất cả.
Nếu anh c.h.ế.t rồi, cô sống một mình cũng chẳng được lâu, thà c.h.ế.t cùng nhau còn hơn.
Cô không muốn trở thành một zombie, đi lang thang trong thành phố.
Giang Diệu Diệu lấy ra chìa khóa mở cửa, xông vào cầm lấy tay anh, quay đi chỗ khác nhổ nước miếng, vừa định mở công tắc đèn. Khi Lục Khải Minh nhận ra có điều gì đó không ổn, anh nhanh chóng ngừng run rẩy kéo cô lại.
Cô đứng không vững, ngã lên người anh sửng sốt vài giây rồi mới lấy lại tinh thần.
"Anh có sao không?"
Lục Khải Minh nhướng mày và cười đắc ý.
"Cô còn nói không thích tôi sao? Vì tôi mà cả mạng sống cô cũng không cần đấy thôi."
Giang Diệu Diệu: "..."
"Đằng nào cũng mở cửa rồi, cho tôi ra ngoài đi, tôi thật sự không sao, không tin cô nhìn đi.”
Lục Khải Minh đứng dậy quay hai vòng ngay trước mặt cô, chiếc áo rách tuột khỏi người lộ ra cơ bụng tám múi săn chắc.
Giang Diệu Diệu rủ mắt đi ra ngoài.
"Được rồi."
Lục Khải Minh vui mừng khôn xiết đi theo cô, nhưng khi sắp bước ra khỏi phòng, anh đã bị cánh cửa đóng sầm lại đập vào mặt, chảy cả m.á.u mũi.
“Cạch cạch” Giang Diệu Diệu lạnh lùng khoá cửa.
"Đồ dối trá, cứ ở trong đó đi!"
Cánh mũi đau nhức khiến anh chảy cả nước mắt.
Lục Khải Minh không có thời gian để lau máu, anh dựa vào ngưỡng cửa quay mặt ra ngoài hét lớn: "Tôi không đùa, cô quay về đây đi!"
Giang Diệu Diệu cũng không quay đầu lại, cũng không mắng anh nữa, cô trút giận lên mấy bữa cơm, khiến cho anh không có đồ ăn gì khác, chỉ cho thêm một cái đầu cá vào, mặc kệ anh cằn nhằn, liền quay đầu bỏ đi mà không thèm biết anh có ăn hay không.
Lục Khải Minh miễn cưỡng ăn vài bữa, ngửi thấy mùi tanh tưởi liền nôn ra.
Lúc đó cô bỏ qua thì mới khôi phục đồ ăn như cũ.
Lục Khải Minh bị cách ly nửa tháng, Giang Diệu Diệu cũng hầu hạ anh nửa tháng.
Mặc dù cả ngày không ra khỏi cửa nhưng hằng ngày đều có rất nhiều việc phải làm, còn phải cùng anh nói chuyện phiếm g.i.ế.c thời gian, cuộc sống ngược lại rất phong phú.
Ngày thứ mười, số lượng Zombie bên ngoài ngôi nhà dần dần trở lại như cũ, mà số lượng đồ ăn trong kho cũng ít đi trông thấy.
Điều này khiến Giang Diệu Diệu cảm thấy khủng hoảng.
Một nhà ba người mỗi ngày đều phải ăn, ăn không đủ no thì không có sức, ra ngoài kiếm ăn thì không tiện, không có đồ ăn sẽ bị c.h.ế.t đói.
Họ không thể để mình rơi vào vòng luẩn quẩn ấy.
May mắn thay, ngoại trừ hai ngày đầu Lục Khải Minh giả vờ bị bệnh, sau đó biểu hiện bình thường dường như không có biểu hiện bị lây nhiễm.
Cách ly mãi cũng không phải là cách, được mười lăm ngày cô quyết định làm kiểm tra toàn diện.
"Há miệng, a nào."
Cô ngồi xổm bên ngoài ngưỡng cửa, đeo găng tay và khẩu trang, giống như một bác sĩ đến khám sức khỏe cho nhà trẻ.