"Đừng sợ, có tôi ở đây, chúng ta sẽ không sao đâu."

Những lúc thế này, nhiệt độ cơ thể đồng loại chắc chắn là niềm an ủi lớn nhất.

Giang Diệu Diệu ôm lấy thân thể rắn chắc của Lục Khải Minh, tựa vào vai anh khẽ nức nở.

Khóc một hồi, cô nghĩ đến một chuyện quan trọng, ngẩng đầu lau khóe mắt hỏi: “Anh đánh thắng con zombie đấy như thế nào? Sức lực của nó mạnh như thế, còn không biết đau là gì nữa."

Lục Khải Minh ngây người: "À... tôi có vũ khí mà."

"Vũ khí gì...?"

Anh đi đến nhặt thứ trên sàn nhà ngay lối vào phòng tắm, cục pin máy tính xách tay đã bị đập vỡ, màn hình lủng lẳng, trên lớp vỏ loang lổ một vài vệt màu vàng, xen lẫn cả màu trắng, có lẽ đó là não zombie.

Giang Diệu Diệu: "....."

Anh túm túm tóc: "Thật xin lỗi, vừa rồi tôi vội vàng quá, tiện tay dùng nó để...."

"Anh đền máy tính lại cho tôi!"

"Nói thì nói chứ đừng động tay động chân."

"Mau trả máy tính lại cho tôi!"

"Tôi vừa cứu cô một mạng đấy."

"Anh trả lại máy tính cho tôi, đồ khốn nạn nhà anh!"

Cô đã lưu hàng trăm bộ phim, hàng trăm trò chơi độc lập, đó là chiếc máy tính độc nhất vô nhị và duy nhất trên thế giới, vậy mà cứ thế bị phá huỷ mất!

Giang Diệu Diệu đã khóc rất nhiều, chỉ hận không thể gọi con zombie quay trở lại, đưa cô đi cùng.

Lục Khải Minh nhìn phản ứng của cô mãnh liệt như vậy, anh không khỏi cảm thấy xấu hổ, liền an ủi: "Đừng khóc nữa, ra ngoài tìm một cái là được đúng không."

Thành phố này rất lớn, có một số thành phố kỹ thuật số có vô số cửa hàng máy tính, vì vậy không phải lo lắng về việc tìm kiếm một chiếc máy tính mới.

Chỉ cần bọn họ dám ra ngoài, toàn bộ thành phố đều là nguồn hàng hoá trữ của bọn họ.

Giang Diệu Diệu đau lòng nói: "Anh thì biết cái gì a! Bây giờ không có internet, tìm được máy tính có ích lợi gì? Tôi có thể tải trò chơi mới ở đâu chứ?"

Lục Khải Minh nói: "Cô còn mắng thêm nữa thì cũng thật quá đáng, không phải tôi cố ý. Hay là muốn tôi từ từ chậm rãi tìm vũ khí khác, để mặc cô bị zombie cắn c.h.ế.t luôn hả?"

Cô không thể bác bỏ, cũng không có cách nào ngừng đau lòng.

Càng nghĩ về điều đó, Giang Diệu Diệu càng khó chịu, cuối cùng cô lên lầu yên tĩnh một mình.

Lục Khải Minh đi theo sau, vừa định bước vào cửa, thì cánh cửa đóng sầm lại, suýt chút nữa đã húc vào mũi anh.

Tiếng bước chân xa dần, Giang Diệu Diệu đang dựa vào cửa thở phào nhẹ nhõm, bước tới nằm xuống nệm.

Trong lòng cô rất rối bời, không chỉ vì mất chiếc máy tính mà còn vì những lý do khác.

Lúc Lục Khải Minh chưa đến, trái tim của cô vẫn yên lặng như nước, mỗi ngày ăn ngủ, luyện thư pháp và vẽ tranh, vô cùng bình tĩnh, ngay cả hắt hơi cũng không có.

Nhưng còn bây giờ thì sao chứ?

Khóc vì anh, cười vì anh. Suýt chút nữa bị cắn c.h.ế.t vì anh, rồi người cứu sống cô cũng là anh.

Như vậy quá không tự tại rồi!

Chín giờ sáng, Lục Khải Minh lại gõ cửa.

Giang Diệu Diệu vốn tưởng anh gọi mình đi ăn cơm, đang định nói không cần, thì anh đột nhiên nói: "Tôi tìm được một chiếc máy tính mới." Nhanh vậy cơ à?

Cô tò mò mở cửa bước vào, đối phương đưa cho cô một chiếc máy tính xách tay.

15.6 inch, vừa dày vừa nặng, trông giống như một viên gạch đen lớn.

"Tôi đã thử nó, có thể bật lên được, bên trong có rất nhiều trò chơi độc lập, cô xem xem có thích hay không."

Giang Diệu Diệu khởi động máy trong niềm mong đợi mãnh liệt, màn hình dày đặc các biểu tượng trò chơi độc lập, dung lượng còn khá lớn.

Tetris, Minesweeper, Trận chiến xe tăng, Plants vs zombie, trò tiêu khiển,...

Có rất nhiều video được lưu trữ trong Disk D. Những cái tên rất đặc trưng: Encyclopedia of Square Dance, Giới thiệu về Cờ vua, Giới thiệu về Cờ vây, Hướng dẫn Thái Cực quyền...

Cô dở khóc dở cười: "Anh nhặt được một cái máy cũ ở đâu vậy?"

Dữ liệu lưu trữ trong chiếc máy tính cũ hoàn toàn không phải là sở thích của Giang Diệu Diệu, nhưng dù sao thì có còn hơn không.

Dù gì thì trong hoàn cảnh ngày tận thế này, có một chiếc máy tính vừa có thể xem phim lại có thể trò chơi phong phú thì cực kỳ khó khăn.

Khi zombie bùng phát, con người khi có cơ hội chạy trốn chắc chắn sẽ mang theo tiền bạc, đồ trang sức, máy tính, điện thoại di động.

Có thể tìm thấy một chiếc máy tính như này đúng thật không dễ dàng gì rồi.

Cô bớt giận rồi, nhận lấy chiếc máy tính, hai người làm hoà với nhau.

Nghĩ đến việc Lục Khải Minh lại cứu mình một mạng, cô chủ động nấu cho anh một bữa, lúc đẩy bát cơm qua thì nói: "Cảm ơn anh đã cứu tôi kịp thời."

Ngược lại Lục Khải Minh cảm thấy có hơi xấu hổ, bưng bát cơm lên nói: “Dễ như trở bàn tay."

Bầu không khí hài hoà trở lại, sau bữa tối, họ lại ngồi họp với nhau.

Nội dung chính của cuộc họp này là xây dựng một lịch trình bắt buộc.

Không ai được lười biếng mất cảnh giác nữa, một khi zombie lẻn vào, đó chính là cái giá phải trả cho sự lười biếng của bọn họ.

Nếu làm việc chăm chỉ trong hai ngày cố gắng lắp đặt xong cửa sổ chống trộm, thì chuyện như này sẽ không thể nào xảy ra.

Được ủy quyền bởi Lục Khải Minh và được Giang Diệu Diệu hỗ trợ, một lịch trình đang được hình thành.

6:30 dậy tắm rửa.

7:00, nấu ăn và ăn.

7:30, chuẩn bị cửa.

8:00 ra ngoài làm việc.

11:30 về nhà, nấu nướng và ăn trưa.

12:00, nghỉ trưa.

13:00, ra ngoài làm việc.

16:00 về nhà, chuẩn bị bữa tối, ăn tối.

17:00, đi tắm.

18:00, tập thể dục trong một giờ.

19:00, tổng kết và bàn bạc công việc trong ngày, sắp xếp công việc cho ngày mai.

20:00, hai giờ giải trí.

22:00, đi ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play