Mắt Giang Diệu Diệu như ngọn đuốc, cô leo lên người anh, túm cổ anh hỏi: "Nói mau, trước đây anh rốt cuộc đã làm công việc gì?"
Lục Khải Minh ngoan ngoãn trả lời: "Là con vịt."
"Cái khỉ mốc! Nói thật mau."
"Nói thật thì.... "
Khóe miệng anh cong lên, hôn lên chóp mũi của cô.
Giang Diệu Diệu bị sốc, lùi lại ôm chặt lấy mũi.
Anh thấy việc này rất hữu dụng, nghiêng người và muốn hôn lần nữa.
"Anh dừng lại! Anh...."
Cô hoảng hốt ấn vào bàn phím, một thư mục hiện ra, Lục Khải Minh nhìn chằm chằm thư mục một lúc, nghiêng đầu hỏi: "Văn minh 6 là gì?"
"NO...."
Giang Diệu Diệu kêu lên một tiếng đau khổ và đưa tay chặn màn hình, nhưng đã quá muộn rồi.
Lục Khải Minh nhấn đúp vào biểu tượng để mở game, khi ngón tay rời chuột thì trời đã là rạng sáng hôm sau.
Giang Diệu Diệu ngủ rất ngon, tỉnh lại khi tiếng chuột ngừng lại, dụi dụi mắt hỏi: "Không chơi nữa à?"
Anh châm một điếu thuốc, rồi nhả một ngụm khói trắng trong miệng ra.
"Chủ nghĩa đế quốc sẽ không bao giờ chết. Thêm lần nữa."
Lục Khải Minh tiếp tục chiến đấu với điếu thuốc trong miệng.
Mắt Giang Diệu Diệu tối sầm lại, cô nhận ra rằng mình đã hoàn toàn mất quyền sử dụng máy tính rồi.
Ăn cơm rang ba bữa liên tục khiến bụng cô khó chịu nên cô đứng dậy đi vệ sinh.
Khi đi ngang qua Lục Khải Minh thì cố tình đá anh một cái, anh không hề phản ứng lại, giống như thể đá một tảng đá vậy.
Giang Diệu Diệu lắc đầu, đi ra khỏi phòng, thấy rằng cửa sổ trên hành lang lại bị mở ra.
Là Lục Khải Minh mở ra cho thông gió hay sao?
Nguy hiểm quá đi, lỡ như có zombie trèo vào thì làm thế nào?
Cô đã chán việc mắng chửi anh rồi, nên tự mình trèo lên đóng cửa lại, rồi đi vào nhà vệ sinh.
Đang đi giữa chừng, thì có người gõ cửa.
Giang Diệu Diệu đang ngồi trên bồn cầu, tức giận nói: "Anh cứ chơi tiếp đi, có game để chơi rồi thì còn đi vệ sinh làm gì, đi tiểu ra quần luôn đi có phải xong không."
Đối phương không nói chuyện, tiếp tục đập cửa, dường như có vẻ rất gấp gáp.
Cô mặc xong quần rồi đứng lên mở cửa, chuẩn bị chế nhạo anh một trận.
Ai biết được sau khi cửa mở ra, thứ nhìn thấy không phải là gương mặt gầy guộc của Lục Khải Minh, mà lại là một dung nhan bị thối rữa nặng nề.
Trong thời tiết nắng nóng, những con giòi mọc trong da thịt người đàn ông, uốn éo dưới lớp da c.h.ế.t xám xịt, mùi hôi nồng nặc xộc thẳng vào mặt.
Nó ngửi thấy mùi tươi mới qua hơi thở của người sống, cái miệng to hôi thối mở rộng sắp sửa lao tới cắn.
"Á a a!" Cô kêu thảm thiết ở bên trong. Bịch, bịch, bịch, zombie ở bên ngoài liên tục đập cửa.
Trong căn phòng nhỏ, Lục Khải Minh đang chìm đắm trong trò chơi điện tử, lỗ tai vừa động, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
“Diệu Diệu, làm sao thế?"
Anh cao giọng hỏi.
Giang Diệu Diệu không trả lời, cứ một mức kêu la.
Trong lòng Lục Khải Minh trùng xuống, cầm theo máy tính đi ra ngoài.
Con zombie không vào được bên trong, khi ngửi thấy mùi của anh thì quay người lao về phía bên đó.
Anh bay lên đạp một cước, đá nó bay xa mười mấy bước, ngã sõng soài trên đất.
Zombie đang lắc lư để đứng dậy, thì nắm đ.ấ.m của anh đã rơi trên đỉnh đầu của nó.
Một đ.ấ.m bên trái một đ.ấ.m bên phải, cuối cùng là chiếc máy tính xách tay đập xuống.
Nó bị đánh đến mức biến thành một con cá chết, nằm co quắp trên mặt đất.
Lục Khải Minh thở phào nhẹ nhõm, rồi gõ cửa.
Giang Diệu Diệu vẫn đang gào thét, cổ họng sắp sửa rách mất rồi.
"Diệu Diệu, là tôi, mở cửa ra đi."
Anh kiên nhẫn và liên tục an ủi: "Đừng sợ, zombie đã bị tôi đánh bại rồi, mau ra đi."
Giọng nói quen thuộc khiến Giang Diệu Diệu bình tĩnh lại, cô thận trọng từng chút một mở cửa, thấy bên ngoài quả nhiên an toàn, cô lao vào vòng tay anh mà khóc nức nở.
"Hu hu.... "
Lục Khải Minh vừa xin lỗi vừa xoa đầu cô.
"Tôi xin lỗi, đáng lẽ tôi phải ra ngoài sớm hơn."
Nỗi sợ hãi trong lòng cô vẫn còn, nhìn vào bóng người trên mặt đất.
"Nó c.h.ế.t rồi sao?"
Với đám zombies không nên có khái niệm về "cái chết", bởi vì chúng vốn dĩ là từ người c.h.ế.t mà biến thành.
Nhưng để làm cho cô ấy cảm thấy yên tâm, Lục Khải Minh đã đá nó về phía cô.
"Yên tâm đi, nó sẽ không cắn cô nữa đâu."
"Vứt nó ra bên ngoài có được không?"
Cô nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi đã nhìn thấy trong lòng không khỏi khiếp sợ.