Khu vực bể bơi không lớn lắm, khoảng 20 mét vuông, nằm ở một ban công hoàn toàn khép kín, ba mặt được bao bọc bởi cửa sổ kính trong suốt làm người ta có cảm giác như không hề có cửa chặn.
Hồ bơi được lát gạch màu xanh da trời, khi có nắng thì bơi ở trong đó giống như đang bơi trên bầu trời.
Do môi trường vệ sinh trong dãy phòng ngủ khách sạn rất tốt, nên dù nửa năm không có ai chăm sóc, nước trong hồ bơi vẫn trong như pha lê, giống như một viên ngọc bích khổng lồ.
Giang Diệu Diệu đã sớm muốn vào trong đó bơi hai vòng hoặc là ngâm mình cũng tốt, nhưng lại không nỡ.
Một bể bơi đẹp như vậy, nếu bị bẩn thì sẽ không đẹp nữa, nếu để đó không dùng thì ít ra vẫn còn có thể ngắm cho đã mắt.
Nhưng mà ở trong phòng lăn lộn vài ngày cả hai quyết định phóng túng một lần đi đến bể bơi bơi lội.
Lục Khải Minh mang đến một chai nước dừa và hai cái ly đế cao đặt ở bàn tròn bên cạnh hồ bơi.
Giang Diệu Diệu nhấp một ngụm nước dừa, ngồi ở mép bể bơi, nhìn khung cảnh thành phố rộng lớn, thoải mái thở dài một hơi.
Nếu mỗi ngày đều có thể ung dung như bây giờ thì tốt biết mấy.
Nước hồ gợn sóng, Lục Khải Minh bơi đến sau lưng hôn vào gáy cô.
Giang Diệu Diệu khoanh tay trước n.g.ự.c xác định anh không thể làm bậy nữa lúc này mới yên tâm nằm sưởi nắng.
Lục Khải Minh dở khóc dở cười: "Em đang ấp trứng sao? Sờ có một cái thôi mà mà phải che kỹ như vậy."
Cô nhún vai.
"Em còn có cách nào nữa đâu? Ai bảo anh cả ngày không mặc quần áo còn thích giở trò lưu manh, em lo lắng một ngày nào đó thằng em của anh thật sự trở thành giăm bông, không may bị Giang Nhục Nhục cắn một cái liền tiêu đời.”
"Lỡ như thật sự bị cắn hỏng thì em mới chính là người đau lòng đấy."
Giang Diệu Diệu cười khẩy:"Em cảm thấy đau lòng? Đến lúc đó chắc là sẽ đốt pháo ăn mừng mới đúng."
"Thật sao?"
Lục Khải Minh nở nụ cười xấu xa, bắt chước giọng điệu của cô tối hôm qua: "Tối qua em nói như thế nào nhỉ? Thật thoải mái, nhanh hơn một chút…Rõ ràng thích như vậy, em chắc chắn mình có thể bỏ được sao?"
So về tài ăn nói cô không giỏi bằng anh, da mặt cũng không thể nào dày hơn anh.
Giang Diệu Diệu tức giận đến mức không biết làm gì, đang định xoay người cắn cho anh một phát, nhưng khi cô nhìn thấy thân hình trần trụi của anh dưới hồ lại không có cách nào hạ miệng được.
Trên người Lục Khải Minh có rất nhiều vết sẹo.
Bắt mắt nhất chính là vết sẹo ở đùi, mặc dù đã qua vài tháng chắm sóc nhưng nhìn vẫn vô cùng khủng khiếp.
Ở trên bụng cũng có một cái, n.g.ự.c có mấy cái, trên lưng có mấy cái nhỏ hơn một chút, cánh tay, mu bàn tay, lòng bàn tay chỗ nào cũng có….Trên người không một chỗ nào lành lặn trừ da mặt. Tuy rằng cô cũng bị thương, nhưng các vết thương đều không đáng kể.
Sau khi tróc vảy thì không còn thấy gì nữa, phải quan sát thật kỹ mới nhận ra sự khác biệt so với màu da chung quanh.
Trong nguyên tác, nữ chính, nam chính và rất nhiều vai phụ khác đều có bộ dạng giống Lục Khải Minh.
Trong cuộc chiến chống lại lũ zombie đều để lại rất nhiều vết thương, mặc dù cuối cùng vẫn có thể sống sót nhưng vẫn để lại di chứng vì vết thương không được chăm sóc tốt.
Sở dĩ zombie bùng nổ đã nửa năm mà cô vẫn khỏe còn tung tăng nhảy nhót, hoàn toàn là vì Lục Khải Minh đã thay cô chống đỡ hầu hết mọi nguy hiểm.
Tâm trạng cô bỗng trở nên chán nản, sống mũi chua xót.
Cô nới lỏng nắm tay, chạm vào vết sẹo trên n.g.ự.c anh, khẽ dựa đầu vào vai anh.
"Lục Khải Minh, chúng ta có thể sống sót đến cuối cùng không?"
"Tất nhiên có thể."
Lục Khải Minh sờ đầu cô, trong mắt lóe lên vẻ kiên định.
Bùm một tiếng.
Nước b.ắ.n tung tóe.
Hai người quay đầu nhìn lại thì thấy Giang Nhục Nhục cũng đã nhảy xuống bể bơi.
Lục Khải Minh bất lực quát nó: "Con chó ngốc đi ra ngoài!"
“Gâu, gâu, gâu!”
Giang Nhục Nhục cãi lại, tay chân linh hoạt né tránh cánh tay anh, bơi về phía Giang Diệu Diệu.
Bể bơi vốn bình lặng, bây giờ đã biến thành một nồi cháo.
Ngày hôm sau, cả hai quyết định kết thúc kỳ nghỉ đầy cảm xúc này, bước ra khỏi phòng khách sạn bọn họ đã làm ổ suốt mấy ngày nay và bắt đầu công việc.
Lục Khải Minh tìm kiếm xung quanh phát hiện một miếng thịt thối rữa rơi ra từ trên người zombie ở lối thoát hiểm, anh xác định nó tiến vào bằng lối này.
Dù sao bọn họ cũng đã quyết định phong toả hành lang, ước chừng sắp tới sẽ không đi ra ngoài, nhưng cũng nên cẩn thận xem nên phong toả như thế nào.
Nó phải là những vật liệu có sẵn trong tay, cũng phải có khả năng chặn được lũ zombie.
Hai người tìm kiếm hồi lâu trong tòa nhà, cố gắng tìm một ít vật liệu như gạch xi măng, trực tiếp đắp lên hành lang.
Thật tiếc là bọn họ lục soát một vòng cũng chưa phát hiện được gì, cuối cùng lục chú ý của Lục Khải Minh dồn vào văn phòng dưới tầng trệt.
Nếu không thể chiến đấu bằng sức mạnh, vậy phải chiến đấu bằng đầu óc vậy.
Mặc dù lũ zombie có sức mạnh to lớn, nhanh nhẹn nhưng chỉ số IQ chỉ ở mức bình thường, đặc biệt là chúng không có khả năng dùng sức mạnh tay chân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT