Giang Diệu Diệu lúng túng che n.g.ự.c của mình, chỉ quay lưng về phía anh.
Lục Khải Minh biết cô ngại ngùng, khóe miệng nở nụ cười nhẹ, từ từ dội nước lên người cô.
Ngón tay lướt qua lưng cô không biết bao nhiêu lần, không biết là cố ý hay vô tình, đều khiến cô gần như phát điên.
Còn chưa tắm xong, sức chịu đựng của Giang Diệu Diệu đã đạt đến cực hạn, xoay người nắm lấy tay anh.
Lục Khải Minh nhướng mày.
"Chuyện gì vậy?”
"Đừng dội nữa!"
“Ồ.” Anh gật đầu, cởi áo phông ra.
...
Chỉ đi tắm một cái mà tốn hết ba tiếng đồng hồ, Giang Diệu Diệu bị Lục Khải Minh bế ra ngoài.
Giờ cô nghĩ lại những chuyện dụ dỗ anh lúc trước, trong lòng chỉ còn lại hối hận, vô cùng hối hận.
Lúc đó cô suy nghĩ điều gì? Người này có chỗ nào không được chứ?
Anh rõ ràng là cầm thú nên mới cố nhịn, đề phòng bại lộ bản tính trước mặt cô.
Khi Giang Diệu Diệu đang nghiến răng nghiến lợi, thì con cầm thú kia cũng đã leo lên giường ôm cô vào lòng.
"Diệu Diệu, em thơm quá."
Giang Diệu Diệu mặt vô cảm lắc chiếc hộp đã trống không.
"Đừng quậy nữa, hết bao rồi."
"Không sao, trong siêu thị vẫn còn rất nhiều."
Con cầm thú áp mặt vào n.g.ự.c cô thoả mãn.
"Chúng ta có thể tiếp tục làm vô số lần."
... Xin đại hiệp tha mạng, cô không muốn.
Ngày mai phải đem đốt hết mấy thứ đó.
Giang Diệu Diệu cố ép mình đi ngủ, nếu không nhanh chóng nghỉ ngơi, cô thật sự lo lắng mình sẽ c.h.ế.t mất.
Ích lợi của việc vận động nhiều là có thể nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Cô vừa nhắm mắt không bao lâu đã ngủ say rồi, khi tỉnh lại thì trời đã chạng vạng.
Bầu trời phủ kín ánh nắng chiều, và Lục Khải Minh ngồi ngây người bên cửa sổ thuỷ tinh, nhìn những tòa nhà phía xa.
Đường nét khuôn mặt anh rất đẹp, dáng người vừa phải, nhìn từ xa như một bức phù điêu nghệ thuật.
Nếu có mặc quần áo đàng hoàng thì càng đẹp hơn.
Giang Diệu Diệu vùi đầu vào chăn bông hé mắt nhìn anh.
Cô tưởng anh không để ý, nhưng một lúc sau, người kia quay lại hỏi: "Nhìn chưa đủ sao? Cổ anh mỏi lắm rồi đây này."
"... Ai thèm nhìn anh, đùng có ảo tưởng, em đang ngắm phong cảnh."
Anh khẽ cười, chân trần đi đến xoa xoa tóc cô.
"Phong cảnh là anh sẽ mãi mãi thuộc về em."
Thật là buồn nôn, chẳng lẽ sau lưng cô anh thường xuyên nhìn lén tiểu thuyết ngôn tình sao?
Nếu không, làm sao anh có thể nói những lời ngớ ngẩn như vậy. Giang Diệu Diệu nổi hết da gà, lộ rõ vẻ mặt ghét bỏ.
"Nếu mắt em bị mù thì chính là do loại phong cảnh như anh làm hại."
Lục Khải Minh nói: "Ngủ thêm chút nữa đi."
"Nhưng em đói bụng rồi."
"Anh đi nấu cơm cho em."
Lục Khải Minh đứng dậy muốn đi xuống lầu, Giang Diệu Diệu nhìn vẻ mặt của anh, luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng, tựa hồ như người mất hồn.
"Anh không thoải mái sao?"
Anh dừng lại, day day trán.
"Không, anh chỉ luôn lo lắng rằng mình đang nằm mơ."
Một giấc mơ đẹp, đẹp đến nỗi anh không thể tin đó là sự thật.
Giang Diệu Diệu biết rõ ở trên giường lăn lộn một vòng.
"Nếu là mơ, anh làm ơn cho em mơ thấy máy điều hoà, còn có cả kem nữa.”
Lục Khải Minh mỉm cười đi xuống lầu.
Com nước vừa xong thì mặt trời cũng lặn, nhiệt độ mát hơn ban ngày.
Giang Diệu Diệu đã ngủ đủ giấc, buổi tối rất có tinh thần, lôi kéo Lục Khải Minh nói chuyện phiếm.
"Tại sao trên n.g.ự.c anh lại có một vết sẹo lớn như vậy? Hình dáng rất kỳ quái."
Anh mỉm cười, nắm lấy tay cô hôn lên.
"Chẳng lẽ cũng là do zombie gây ra? Tại sao trước đây em chưa từng phát hiện ra nó?"
"Việc em chưa phát hiện ra còn nhiều lắm."
Cô bĩu môi thay đổi đề tài.
"Hôm đó em mặc váy nhìn không đẹp sao? Tại sao anh không thèm nhìn em một cái?"
"Đẹp, anh sợ nếu nhìn sẽ bị câu mất hồn."
"Nói dối."
"Đó là sự thật, Marilyn Monroe còn không gọi cảm bằng em."
Câu này vừa nói ra, cô lại càng chắc chắn đối phương chỉ nói cho có lệ, muốn lôi anh dậy.
Lục Khải Minh hỏi: "Em muốn làm gì?"
"Giúp em chọn quần áo."
Cô mang về một đống quần áo nhưng cô không có cơ hội để mặc, mỗi ngày đều mặc áo phông và quần thể thao, cô không tin không chọn được một bộ quần áo thích hợp với mình.
Lục Khải Minh dở khóc dở cười, bị cô kéo ra khỏi giường, đột nhiên đầu ngón tay đụng phải thứ gì đó liền dừng lại.
"Dưới gối của em để cái gì? Lúc ngủ không thấy cộm sao?"