Bên này, Kiều Hoa dọn dẹp nhà cửa một chút rồi đi bách hóa chọn mua vải dệt. Hai vợ chồng cô đã thương lượng với nhau, làm mười bao tay để bán thử trước. Nếu bán chạy thì tiếp tục làm, còn không thì bán hết mười bao tay đó liền thôi.

Cậu nhóc Kiều Minh mang khăn choàng cổ, đeo bao tay, toàn thân đều bọc thành một cục chống rét, hệt như con gấu nhỏ. Cậu nhóc hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà cùng mẹ chuẩn bị xuất phát.

Hai mẹ con vừa mới tới cổng đại viện, thì bên ngoài có một nam nhân bận đồ chắp vá đi vào, bị mấy chị ở ngoại viện trêu ghẹo.

“Nha, Mã Tiểu Xuyên, hôm nay cậu đi ăn trộm hay sao mà bị người ta đánh tàn nhẫn như thế này?”

“Gì? Mã Tiểu Xuyên bị đánh? Tới đây cho tôi nhìn thử!”

Mã Tuyển Xuyên hung hăng trừng mắt nhìn hai người phụ nữ kia, tức giận chửi, “Liên quan gì đến mấy người! Cái đồ đàn bà…”

Chưa kịp nói hết câu, hắn ta cùng Kiều Hoa vừa lúc nhìn nhau. Kiều Hoa thấy mặt hắn ta có mấy vết bầm cực kỳ rõ. Hắn ta thấy cô thì như gà thấy chồn, xoay người cất bước chạy đi, rất nhanh đã không thấy người đâu.

Kiều Hoa nhìn bóng dáng của Mã Tiểu Xuyên suy tư…..Có phải hắn ta là người phá cửa kính nhà cô không?

Mua vải dệt mất hết cả tiếng đồng hồ, thế nhưng, Từ Sơn Tùng đi mua kính vẫn chưa về nhà.

Kiều Hoa mang theo nghi hoặc qua nhà Ngô Quế Phương. Chị ấy đang múc nước dưới giếng rửa bát. Trời lạnh như vậy, nhưng chị ấy không nỡ nhóm củi nấu nước.

Kiều Hoa hỏi chị ấy có quen Mã Tiểu Xuyên hay không.

Ngô Quế Phương một bên rửa chén, một bên ngẩng đầu lên nhìn cô, “Em nói tên Mã Tiểu Xuyên đó á hả? Tên đó là con trai nhỏ của lão Mã cách vách. Hắn ta chính là một tên côn đồ, em hỏi hắn làm gì? Nga, lại nói, hắn ta cùng Vương Bân quan hệ không tồi. Hai người đó thường xuyên cùng nhau đi làm chuyện xấu.”

Kiều Hoa rốt cuộc cũng hiểu được, xem ra chuyện này cùng Vương Bân không khỏi liên quan.

“Không có việc gì, em chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

===================

Tới gần giờ đi làm, mọi người lục tục dắt xe đạp ra khỏi đại viện. Bây giờ, trong đại viện chỉ còn mấy người lớn tuổi, người không có việc làm như Ngô Quế Phương. Trong đại viện, một mảnh yên tĩnh. Bỗng nhiên, có một âm thanh nữ phá vỡ sự bình yên này.

“Ai nha, mọi người đâu hết rồi! Mau mau mau, mọi người mau ra đây! Ta có chuyện thú vị muốn kể cho mọi người.”

Kiều Hoa từ trong phòng ngủ đi ra, thấy ngoài sân có một người phụ nữ cô không biết đang chạy vội vào, trên mặt viết rất rõ dòng chữ “Ta có chuyện bát quái”.

“Gì gì gì? Có chuyện gì mau nói!” Mọi người chạy ra sân.

“Ha ha ha ~” Người phụ nữ chưa kịp nói đã ôm bụng cười to. Người phụ nữ quay đầu lại, nhìn nhà Từ Sơn Tùng hô to.

“Uy! Vợ của Từ Sơn Tùng! Cô mau ra đây, chuyện này cô phải biết!”

Kiều Hoa cùng con trai nhìn nhau, hai người nắm tay đi qua đó. Người phụ nữ bắt đầu kể, chị ấy vỗ tay cười to, “Mã Tiểu Xuyên phá cửa nhà Kiều Hoa, bị Từ Sơn Tùng phá lại! Ha ha ha ha~”

“Gì?” Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại.

“Phá cửa kính? Chuyện này là sao?”

“Phá nát luôn cửa kính?”

Chị ấy vỗ đùi mình, cố gắng trấn định lại, chị ấy cười đến chảy cả nước mắt.

“Ha ha ha ~ Không có nói quá đâu! Nam nhân nhà em đầu óc thật tốt, trực tiếp đem cửa kính nhà người ta lấy đi, cửa kính bây giờ trống trơn, không còn một mảnh!Bây giờ chỉ còn khung cửa trơ trọi.”

“Ha ha ha ~”

Trong đám người bỗng nhiên có người cười to. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì đây là chuyện sẽ được bàn tán suốt hai ba tuần.

Cười xong, nhân vật chính của câu chuyện, cả người bụi bặm đi tới.

“Làm sao vậy?” Thấy hàng xóm đều nhìn mình, Từ Sơn Tùng có chút nghi hoặc, nhưng anh rất nhanh đã đoán mọi người đang cười chuyện gì.

“Đang nói chuyện anh phá cửa nhà người ta.” Kiều Hoa cười, giúp anh cầm một tấm kính trên vai xuống.

“Sơn Tùng, cậu nói nhanh lên, sao cậu đem cửa sổ nhà lão Mã gỡ mang về. Ha ha ha ~” Chị ấy thúc giục.

Từ Sơn Tùng đứng thở hổn hển, Kiều Minh cầm một cái khăn, lộc cộc chạy đến, muốn giúp anh lau mồ hôi.

Từ Sơn Tùng khom lưng, tùy ý để con trai lau mặt giúp mình, còn hôn lên khuôn mặt nộn nộn của Kiều Minh. Cười như không cười nói.

“Con trai lão Mã phá cửa kính nhà tôi, tôi qua nhà hắn lấy kính, không quá phận đi?”

Mọi người bị sự phúc hắc của Từ Sơn Tùng làm cho bật cười. Lại nói tiếp, anh dọn đến viện cũng được bốn, năm năm. Hàng xóm chỉ biết anh là người ít nói, ngay thẳng, tâm địa thiện lương. Hiện tại bọn họ mới phát hiện, thì ra Từ Sơn Tùng là người có thù tất báo a!

Ha ha ha, có ý tứ, quá có ý tứ!

Thím Thẩm cười không ngớt, mấy người già trong viện cũng chạy ra xem náo nhiệt, sau khi nghe xong, bọn họ liền khen Từ Sơn Tùng gan lớn.

“Sẽ không chọc phải phiền toán đi, về sau lão Mã tìm cậu gây phiền toái thì sao?”

Dù sao lão Mã cũng là dân bản địa ở đây, Từ Sơn Tùng lấy cửa kính nhà người ta, nháo lớn thì khó coi nha. Ở trong viện, nhóm người lớn tuổi đều quan niệm một điều nhịn chín điều lành, bọn họ cũng không muốn ồn ào, tranh cãi.

Từ Sơn Tùng hơi cong môi, anh cười tùy ý, nhưng lại không có chút nào là ý cười, “Cứ việc tìm tới, tôi sẽ còn chờ hắn tới.”

“Ha ha ha ~”

Xem ra hôm nay trong viện lại không nhàm chán rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play