Hôm sau, ánh mặt trời rực rỡ, khó có được một hôm thời tiết tốt như thế.

Kiều Hoa từ trong chăn từ từ tỉnh lại, mí mắt cô đau nhức, cô không thể nào mở mắt lên nổi, chỉ có thể cố gắng nhìn xuyên qua những sợi mi.

Cửa phòng ngủ không đóng, ánh sáng ban mai dừng chân ở gian ngoài của căn nhà. Từ Sơn Tùng mang một dĩa bánh bắp đến bàn ăn. Anh mặc áo bông màu xám đậm, cùng quần dài, bên trong anh mặc một chiếc áo cổ lọ thấp, chưa che hết cổ. Tuy áo cổ lọ đa số là để cho nữ dùng, nhưng khi mang lên người Từ Sơn Tùng không những không mang đến cảm giác mềm mại mà nó còn làm cho anh thêm quyến rũ hơn.

Lại hướng lên trên một chút, lộ ra hầu kết gợi cảm. Kiều Hoa cũng không biết vì sao ở khoảng cách xa như vậy mà cô có thể nhìn thấy rõ ràng, chắc là do chồng của cô quá đẹp trai rồi.

Ngáp một cái, lại chớp chớp mắt để giảm đau cho mắt. Lần nữa cúi đầu, cô liền đối mắt với cặp mắt to tròn của con trai. Bạn nhỏ Kiều Minh đang lẳng lặng nhìn cô, ngoan ngoãn nằm đó.

“Chào buổi sáng bảo bối.”

“Mẹ, đêm qua con nằm mơ.” Cậu nhóc dụi dụi mặt, nằm trong lòng Kiều Hoa cọ cọ.

Kiều Hoa xoa đầu cậu, “Con mơ thấy cái gì?”

“Con mơ thấy cửa sổ nhà mình bị hỏng, mẹ nói ba đang sửa cửa sổ.”

“Phụt ~” Kiều Hoa không nhịn được mà bật cười.

“Con trai ngốc, không phải nằm mơ, cửa sổ nhà chúng ta thật sự bị người xấu làm hỏng.”

Cô vừa dứt lời, cậu nhóc quay đầu lại, lúc này Kiều Minh mới thấy rõ cảnh tượng trước mắt.

Kiều Minh thấy căn phòng được mẹ dọn không còn một hạt bụi, hiện tại đã bị lộn xộn bởi chống báo trên mặt đất, còn có cả hồ dán nữa. Hình ảnh kia, quá quỷ dị rồi nga…..

Cậu nhóc Kiều Minh kinh ngạc mà quơ tay múa chân, “A nha! Không phải là nằm mơ nha!”

Kiều Hoa cười vỗ m.ô.n.g cậu, “Không phải nằm mơ, con mau dậy đi, ba ba đã nấu xong đồ ăn sáng, không ra sẽ bị nguội.”

“Dạ được!”

Hai mẹ con tự bận quần áo, xong xuôi thì đi ra khỏi phòng. Cậu nhóc Kiều Minh như cái đuôi, cứ tò tò đi theo sau lưng Kiều Hoa. Hai mẹ con đi ra sân đánh răng rửa mặt. Bàn chải đánh răng là mấy hôm trước mới mua, cũng là để cho Kiều Minh học kỹ năng mới. Kiều Minh nghe mẹ nói, đánh răng có thể đuổi con sâu và vi khuẩn nhỏ đi. Cho nên mỗi lần cậu nhóc đều phải nghiêm túc đánh răng, chà răng cho thật kỹ.

Nhóc không thích con sâu làm nhà trong miệng nhóc đâu.

Kiều Hoa rửa mặt xong liền đi vào nhà bếp, Từ Sơn Tùng đang rang gạo để nấu cháo kê.

Kiều Hoa nhìn bốn phía không thấy người, cô từ từ đi qua, vòng tay từ phía sau ôm eo anh, “Anh nấu món gì ngon thế.”

Đôi mắt Từ Sơn Tùng cong cong, anh xoay người, quay lại ôm vợ hôn vài cái, hô hấp lại trở nên rối loạn.

“Sao em lại không ngủ thêm một lát?”

“Đã bảy giờ rưỡi rồi, còn ngủ thêm nữa a?” Lúc nãy, khi đi ra ngoài, cô có nhìn đồng hồ ở bên ngoài, Kiều Hoa đã nhìn thấy.

Từ Sơn Tùng cười rộ lên, xoa xoa cái ót của cô, “Dù sao trong nhà cũng không có việc gì, ngủ nhiều thêm một lát.”

Kiều Hoa hờn dỗi, trách yêu, “Anh cũng quá cưng chiều rồi.” Tuy rằng hai người là xem mắt mới kết hôn, nhưng Từ Sơn Tùng lại cho cô cảm giác hai người vì yêu nên mới đến với nhau. Quả nhiên, tiểu thịt tươi luôn là hợp miệng nhất!

Từ Sơn Tùng cười một chút, niết niết vành tai của cô, “Trứng gà trong nhà hết rồi, đợi chút nữa anh đi ra ngoài mua thêm.”

Kiều Hoa: “ n, anh nhớ mang bao tay khi lái xe.”

Từ Sơn Tùng: “Anh nhớ rồi.”

Lại ngẩng đầu lên, Kiều Hoa hậu tri hậu giác mới phát hiện, trên mặt chồng mình cố vết bầm, xương gò má và dưới cằm đều có.

Cô đau lòng mà xoa xoa cho anh.

Trách không được, tối hôm qua, anh không cho cô nhìn kỹ, người này cũng thật là…..

“Tối hôm qua sao anh lại không để cho em nhìn.” Kiều Hoa oán trách trừng mắt nhìn anh.

Từ Sơn Tùng tỏ ý anh không sao, “Không phải là sợ em lo lắng sao.”

Vạn nhất vì vậy mà mất ngủ thì không nên.

Thấy trong mắt cô ngập tràn sự đau lòng, Từ Sơn Tùng an ủi, nói: “Không có việc gì, hắn ta bị anh đánh còn thảm hơn.”

Kiều Hoa bị anh chọc cười, “Cho nên rốt cuộc hắn ta là ai a, anh thật sự không nhìn thấy mặt?”

Từ Sơn Tùng lắc đầu, “Trời tối quá, anh không nhìn thấy rõ. Nhưng anh chắc là hắn ta còn thảm hơn anh.”

Kiều Hoa bĩu môi, “Kệ đi, không xảy ra chuyện lớn là được.”

Sau khi ăn xong, Từ Sơn Tùng tranh thủ chạy ra cửa hàng mua đồ về sửa cửa kính.

Hàng xóm cách vách hỏi anh, “Tối qua là người thiếu đạo đức nào ném vỡ kính nhà cậu thế?”

Từ Sơn Tùng lắc đầu, “Không rõ lắm.”

Trần Tứ Mỹ mang bát cơm từ trong nhà đi ra, cô ấy trừng mắt, “Gì? Cửa sổ nhà Kiều Hoa bị vỡ? Ai làm a?”

Cô ấy đi qua nhìn lên, một lỗ thật lớn trên cửa kính, đang dùng mấy tờ báo mỏng manh dán lại, trong gió lạnh, mấy tờ báo đang muốn bay ra, trong thật thảm thương.

Nhưng mà nghĩ lại, là cửa kính nhà Kiều Hoa bị vỡ a, Trần Tứ Mỹ cảm thấy vui vẻ.

“Hừ, ai bảo cô hôm qua nói tối là Trần Thế Mỹ! Báo ứng đó!”

Thím Trần xấu hổ đem con gái kéo vào nhà, mắng cô ấy, “Con cái đứa nhỏ này, con đừng có ăn nói lung tung! Con nhớ chuyện đó làm gì? Ăn no rảnh mỡ à?”

Thím Trần oán trách nhìn Trần Tứ Mỹ.

Đứa nhỏ này thật sự bị chiều đến hư rồi, nói chuyện cũng không biết lựa lời mà nói.

Trần Tứ Mỹ kiêu ngạo mà hất cằm, căm giận nói: “Hừ, con không chỉ nhớ đâu, con còn ghi thù nữa!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play