Lại qua mười phút nữa, Từ Sơn Tùng dán lên lỗ tai của Kiều Hoa nói nhỏ, “Đêm nay…”

Khủy tay của Kiều Hoa chọc vào n.g.ự.c anh, “Giữa trưa, không phải nói đêm nay nghỉ ngơi cho tốt sao?”

“Khụ.” Từ Sơn Tùng nơi nào có thể thừa nhận mình quên mất.

“Anh định nói là, đêm nay có thể ôm em ngủ được không!”

Kiều Hoa: “........”

Cô chậm rãi xoay người, Từ Sơn Tùng gấp không chờ nỗi mà ôm vợ nhỏ chặt vào lòng. Lực đạo kia, như muốn đem Kiều Hoa khảm vào thịt, vào tâm can mới bỏ qua.

Kiều Hoa vặn vẹo cơ thể, đánh yêu anh, “Ngốc! Anh nhẹ thôi! Đau em!”

Vừa mới trải qua chuyện kia, nên xử nam như Từ Sơn Tùng có chút không khống chế được bản thân. Bây giờ chỉ cần chạm vào cô một chút anh liền có phản ứng, đừng nói là ôm, có đôi khi, chỉ cần cô nhìn anh, anh cũng cảm thấy cả người nóng ran. Anh nhìn cô chằm chằm như đang nhìn con mồi, ánh mắt sâu thẳm, nhìn cô không chớp mắt. Kiều Hoa cảm thấy, cô như đang bị hoà tan trong ánh mắt của anh.

Từ Sơn Tùng nhanh chóng buông tay ra. Mỗi lần anh ôm Kiều Minh, cậu nhóc tuy là vừa gầy vừa nhỏ nhưng cả người đều mềm mềm, nộn nộn. Còn Kiều Hoa, đã là mẹ một con, nhưng so với Kiều Minh thì lại càng mềm hơn! Ôm cô vào trong lòng giống như đang ôm cơ thể bằng nước, mềm mại đến mức anh không biết dùng từ gì để miêu tả.

Vừa rồi vì quá kích động, nên anh không đem lực đạo khống chế tốt. Bây giờ phản ứng lại, anh không biết nên làm thế nào cho đúng, anh do do dự dự buông cô ra.

Kiều Hoa buồn cười, lại có chút không biết nói gì cho đúng, “Anh chắc chưa, anh không ôm em, với không hôn chúc ngủ ngon em sao?”

“Ôm!”

m thanh vừa nói ra, hai cánh môi liền dính sát vào nhau. Từ Sơn Tùng dùng lực rất nhẹ, anh nhẹ nhàng cạy hàm răng Kiều Hoa, nhẹ nhàng di chuyển vào trong thâm dò….

Mùi hương dễ ngửi đặc biệt của cô xông vào khoang mũi của anh, mát lạnh, sạch sẽ, lại làm cho lòng người chìm đắm… Càng hôn càng sâu, càng hôn càng ôm chặt. Không khí trong lòng n.g.ự.c của Kiều Hoa đang bị Từ Sơn Tùng từng chút cướp đi.

Nói thật, Từ Sơn Tùng rất lợi hại. Tuy đây là lần thứ hai, cả hai hôn môi, nhưng rõ ràng, có thể thấy hôm nay, anh có tiến bộ hơn rất nhiều! Ngày hôm qua, kỹ xảo của hai người rõ ràng là kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng hôm nay anh lại chiếm thế thượng phong, anh hôn cô đến thất điên bát đảo, đầu óc choáng váng.

Kiều Hoa chịu không nổi, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, đến bây giờ cô mới có cơ hội thở dốc. Cô đem mặt dán lên bên tai anh thở gấp, hormone nam tính ập vào trong mũi, Kiều Hoa có chút xấu hổ mà tưởng tượng….

Đúng là bánh ngọt tuy không thể lấp bụng như ăn món chính, nhưng nó thật sự rất dễ gây nghiện.

Cổ hơi nóng của Kiều Hoa tán loạn. Thời điểm hai người hôn nhau, bàn tay không thành thật của cô chậm rãi sờ lên người anh, sau một hồi, Kiều Hoa đã đánh lén thành công!

Sờ thật sự rất thích ~ Sáu múi a! Sáu múi rõ ràng là cơ bụng!

Từ Sơn Tùng thở phì phò đứng dậy, giọng anh khàn khàn, “Kiều Hoa, em đang sờ chỗ nào?”

Kiều Hoa: “Ngạch… Khụ ~ Cơ bắp của anh…. n, rất….Khá tốt. Anh luyện như thế nào vậy?” “Em cũng muốn luyện?” Giọng của anh truyền tới, anh cắn cô một cái.

Kiều Hoa bị nhột mà trốn đi chỗ khác, “Không có không có, chính là em cảm thấy sờ vào rất tốt.”

Anh cười ra tiếng, “Em thích là được.”

Hai người nhìn nhau, cả cơ thể như thất điên bát đảo, đầu óc choáng váng.

Hô hấp của hai người quyện vào nhau, bây giờ không thể phân biệt được đó là hơi thở của ai. Cơ thể như muốn bốc cháy mà tan vào nhau….Không thể làm bước tiếp theo a!

Không thể đè được dục vọng ở sâu thẳm con tim xuống!

Kiều Hoa dùng chút lý trí cuối cùng của mình đem Từ Sơn Tùng đẩy ra, chỗ kia cô vẫn còn rất đau, không thể tiếp tục làm xằng bậy.

“Không được, không được, có thể xảy ra chuyện mất.”

Răng môi tách ra, trong vô thức, có một sợi chỉ bạc đầy ái muội xuất hiện.

Từ Sơn Tùng cuối cùng cũng đã hiểu, cái gì gọi là tự làm tự chịu, dẫn lửa đến thân.

Anh biết tối qua mình có bao nhiêu quá mức, hôm nay, nói cái gì cũng không thể chạm vào cô.

Vì thế anh chỉ có thể thở dài một tiếng, lưu loát đứng dậy, bận áo vào đi ra khỏi phòng ngủ.

Kiều Hoa gọi anh lại, “Anh đi đâu vậy?”

“Nhà vệ sinh.”

Tiếng bước chân rất nhẹ, người còn chưa đi ra khỏi cửa, còn chưa mở cửa, đột nhiên cửa kính phòng ngủ có tiếng động rất lớn truyền vào.

Cửa kính bị đập –

“A!” Kiều Hoa sợ hãi thét lên thật to.

Từ Sơn Tùng chưa kịp quay lại nhìn cô, đã vội đuổi theo bóng đen kia. Tốc độ anh rất nhanh, chớp mắt đã không thấy người.

Kiều Hoa vẫn còn chưa định thần lại, cô hung hăng xoa n.g.ự.c mình, cô quay lại nhìn con trai bên cạnh.

May mắn, cậu nhóc ngủ say như heo, bằng không đã bị dọa đến khóc rồi!

Kẽo kẹt ~ Bên ngoài cửa, truyền đến âm thanh.

“Có chuyện gì vậy? Kiều Hoa, nhà em không có chuyện gì đó chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play