Trước khi đi ngủ thì cho hai con cá nhỏ ăn, sau đó lại giúp con trai đi rửa mặt, xong xuôi, hai mẹ con nằm trên giường chờ Từ Sơn Tùng.
Hình ảnh ngày hôm qua lần nữa xuất hiện trước mắt, Từ Sơn Tùng đi đến trước tủ quần áo thay quần áo. Lần này Kiều Hoa có phòng bị, chờ anh cởi xong áo liền đưa mắt qua nhìn, đập vào mắt cô là sáu múi rõ ràng, múi nào ra múi đó…
Tối hôm qua, vì quá khẩn trương, cô chưa có cơ hội sờ thử, Kiều Hoa có chút tiếc nuối, cũng không biết tối nay cô có thể hay không….
Không nghĩ đến, anh cũng đang đưa mắt nhìn cô, không khí có chút ngượng ngùng.
Kiều Hoa xấu hổ mà cười cười, “Anh lại đi tắm rửa hả?”
“Ân.”
“Mùa đông lạnh lắm, không cần ngày nào cũng tắm đâu. Mùa đông da cũng không dễ ra mồ hôi.” Kiều Hoa bất động thanh sắc mà di dời tầm mắt xuống dưới.
Từ Sơn Tùng đem hết những động tác của cô vợ nhỏ thu vào mắt, anh cởi áo, cười cười đi tới, “Được, về sau cách một ngày thì tắm một lần.”
“Bất quá, chỗ đó mỗi ngày đều phải vệ sinh.”
“Chỗ nào cơ?” Từ Sơn Tùng theo bản năng hỏi lại.
Anh vừa dứt lời, ánh mắt Kiều Hoa hạ xuống, nhìn chằm chằm vào chỗ đó, nháy mắt, Từ Sơn Tùng đã hiểu cô nói chỗ nào.
Từ Sơn Tùng đi tắt đèn.
Trong nhà lâm vào một mảnh tối đen, bạn nhỏ Kiều Minh hoảng sợ, “Có phải ba ba quên mở đèn ngủ không nha?”
“Đúng vậy, con sợ sao?” Kiều Hoa cười cười, chọc cậu.
Cậu nhóc điên cuồng lắc đầu, “Mẹ, mẹ không nhớ con là nam tử hán sao?”
Ý chính là nói cậu nhóc không hề sợ hãi! Cậu chính là một nam tử hán nhỏ xinh! Tuyệt đối sẽ không sợ hãi bóng tối!
Con trai cô còn rất kiêu ngạo nha, Kiều Hoa cười không ngừng.
Mới vừa được may cho bộ bao tay mới, Kiều Minh có chút kích động không buồn ngủ, cậu nhóc ở trong lòng n.g.ự.c Kiều Hoa lải nhải.
“Mẹ, ngày mai con có thể mang bao tay mới được không?”
“Đương nhiên là được rồi, con muốn mang khi nào cũng được.”
Cậu nhóc che miệng cười trộm, “Kia, vậy mẹ ơi, ngày mai chúng ta có được ăn thịt tiếp không?”
“Ăn nha, mẹ mỗi ngày đều nấu thịt cho con ăn, được không?” “Yeah, chính là, có phải, nếu như vậy ba ba sẽ rất vất vả để kiếm tiền không?” Cậu nhóc đương nhiên biết thịt rất quý. Dì hai cũng rất hiếm khi mua thịt, trước kia ở nông thôn, có đôi khi, một năm nhóc còn không được ăn thịt một lần.
Đứa nhỏ này, tâm tư cũng thật tinh tế, mấy chuyện này, người lớn sẽ không nói với cậu, sao cậu có thể nhớ đến.
Kiều Hoa vỗ vỗ con trai, nhỏ giọng nói: “Ba ba quả thực rất vất vả, cho nên chúng ta phải thông cảm với ba. Nhưng chúng ta cũng cần phải chăm sóc cơ thể thật tốt, chúng ta cũng phải ăn đồ ăn dinh dưỡng để không bị bệnh, để không làm ba ba thêm lo lắng. Sinh bệnh sẽ khiến cho ba ba tốn rất nhiều tiền mua thuốc đúng không?”
“ Ân!” Kiều Minh nghe hiểu, thì ra ăn thịt là giúp ba ba, có thể chia sẻ vất vả với ba ba!
May mà nhóc thích ăn thịt nha!
Nói xong, Kiều Hoa cảm giác bên hông có chút nặng, có một bàn tay vòng qua eo cô. Trên eo có chút ngứa ngứa.
Hơi thở nóng hầm hầm phả lên cổ Kiều Hoa, Từ Sơn Tùng lấy tay vòng qua ôm vợ mình, hôn hôn lên lỗ tai của cô, thấp giọng nói.
“Ba ba không vất vả, ba ba muốn mỗi ngày con với mẹ đều được ăn thịt, muốn hai người mỗi ngày đều vui vẻ.”
Kiều Minh vui vẻ mà cười rộ lên, “Con hiện tại mỗi ngày đều vui vẻ, con thích mẹ, thích ba ba…”
Nói xong, tay nhỏ cũng vòng qua, đầu tiên Kiều Minh sờ sờ lên mặt Kiều Hoa, cậu phát hiện, trên mũi của Kiều Hoa có nốt ruồi nhỏ, hơi nhô lên, đây chính là đặc thù của mẹ!
Tay nhỏ lại vươn ra xa hơn nữa, tìm kiếm một hồi, sờ đến khuôn mặt khác, da có chút thô, sờ vào có cảm giác hơi nhột, “Cái này là ba ba sao?”
“Là ba.” Từ Sơn Tùng buồn cười nói, anh cầm lấy tay Kiều Minh, nhẹ nhàng cắn một ngụm, chọc cho cậu nhóc bật cười khanh khách.
“Ba ba không được cắn con!”
Từ Sơn Tùng buồn cười, “Không cắn con, Minh Minh mau ngủ đi.”
“Ba không được lén cắn con đó nha.” Kiều Minh dặn dò anh.
Kiều Hoa vỗ m.ô.n.g cậu, “Được rồi, con mau ngủ đi.”
Đứa nhỏ này đào ở đâu ra mà có nhiều ý tưởng dễ thương như thế không biết!
Kiều Minh nhắm mắt lại đi ngủ, cậu nhóc mang theo điểm thỏa mãn, mỉm cười chuẩn bị đi ngủ.
Trong phòng an tĩnh một hồi lâu, Từ Sơn Tùng ở trong lòng thầm đếm, mười phút sau….Anh nhỏ giọng hỏi vợ, “Minh Minh đã ngủ say rồi sao?”
m thanh của cậu nhóc ở trong chăn truyền ra, “Ba ba, con chưa có ngủ.”
Kiều Hoa buồn cười, cô bật cười thành tiếng.
Từ Sơn Tùng có chút bất đắc dĩ mà nhíu mày, con trai nhà anh hình như có khả năng chọc cười thì phải? Con trai anh thật sự là quá đáng yêu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT