Trong sảnh ở cục Công An, mọi người lục tục được cảnh sát thả ra, ai nấy đều vội vàng đi ra khỏi đây.

“Rốt cuộc cũng bắt được người cái người nhập cái đống đồ rác rưởi trái phép kia!”

“Đúng vậy, nhưng chủ mưu đã bỏ trốn, người này chỉ là tòng phạm. Còn có mấy người nữa vẫn chưa bắt được. Lần sau cho bọn chúng ngồi xổm trong đây mấy ngày.”

“Được.”

Nghe vậy, Lý Hồng Quân nhạy bén quay đầu nhìn người còn ngồi lại trong cục, đó là một người thanh niên trẻ xa lạ.

“Hồng Quân, anh nhìn cái gì vậy, mau đi thôi,” Du Phồn quay đầu thúc giục anh ta.

“Nga, tới đây.”

Khi ra khỏi cục Công An đã là 6 giờ tối, sắc trời dần tối đi, giờ này tiệm cơm Quốc Doanh cũng đã bắt đầu dọn dẹp đóng cửa rồi.

Lý Hồng Quân để nhận lỗi nên đã nhận phần xuống bếp hôm nay, nhưng trước đó phải đi phố Bạch Vân một chuyến để dọn hàng về nhà.

Hai nam nhân đem hàng hóa dọn về nhà lại đi chợ mua đồ ăn, mua xong hết mọi thứ thì đi đến nhà Lý Hồng Quân.

Lý Hồng Quân ở một đại tạp viện cách đó không xa, chỉ tầm hai km.

Không chỉ có Du Phồn lần đầu tiên tới nhà Lý Hồng Quân mà cả hai vợ chồng Kiều Hoa cũng là lần đầu tiên tới.

Kết cấu nhà không khác nhà ở đại tạp viện khác là mấy, kết cấu nhà ba phòng.

Nhà này là nhà Lý Hồng Quân thuê, và anh ta cũng là người thuê căn phòng tốt nhất ở đại tạp viện này.

Tuy đây là căn phòng tốt nhất ở đây nhưng nó vẫn thuộc một tiểu viện nhỏ, hai bên đường vào nhà đều chất đầy đồ bỏ đi của mọi người, nó cũng không rộng như đại tạp viện của Từ Sơn Tùng.

Thật vất vả mới tới được nhà, nhà của Lý Hồng Quân khá nhỏ, chỉ tầm mười bốn mười lăm mét vuông, nhưng so với ngoài sân thì nó lại rộng hơn nhiều. Trong nhà có đặt một cái giường nhỏ, một lọ hoa pha lê, cũng không đến mức trống trơn.

Thoạt nhìn Lý Hồng Quân là một người không đàng hoàng nhưng trên thực tế anh ta là một người yêu sạch sẽ, là một nam nhân ngăn nắp.

Ngôi nhà của Lý Hồng Quân được thu dọn một cách gọn gàng, sàn nhà xi măng cũng được lau chùi bóng lưỡng nhìn còn bóng hơn cả sàn tráng men.

“So với nhà hai người thì nhỏ hơn một chút, mọi người cứ tùy tiện ngồi, trên giường trên ghế gì cũng được.”

Ba người lớn và một trẻ nhỏ lục tục ngồi xuống, Kiều Hoa từ nhỏ đã tập thành thói quen đi đến nhà ai cũng cố gắng không ngồi lên giường của họ miễn cho người ta cảm thấy giơ.

“Tuy nhỏ mà đầy đủ, anh ở một mình như vậy là được rồi.” Nhìn một lượt căn nhà, Kiều Hoa cười nói.

Lý Hồng Quân gãi gãi đầu, lấy vái cái ly rót nước, lại thả thêm mấy miếng đường đỏ lâu rồi không đụng tới vào.

Trong nhà không có ly nước, ngày thường anh ta toàn dùng chén để uống, trong nhà trừ bỏ chén lớn ăn cơm thì chỉ có thêm hai cái chén nhỏ.

Vì thế, Lý Hồng Quân chạy qua nhà hàng xóm cách vách để mượn ba cái chén con. Xấu hổ cười cười, “Anh ở chỗ này có một mình, lâu lâu thì có thêm một hai người tới, hôm nay ba người tới còn có cả Kiều Minh nữa nên chỉ có thể qua nhà hàng xóm mượn.”

Vừa nói vừa pha nước đường đỏ đưa qua.

Từ Sơn Tùng nhận lấy, nói cảm ơn, “Không có việc gì, mua để đó không dùng thì lãng phí.”

Lý Hồng Quân cười hắc hắc, chỉ chỉ ngoài sân: “Vậy mọi người ngồi ở đó một lát đi, anh đi ra ngoài nấu cơm.”

Trong viện có một cái giếng nhỏ, ngày thường rửa rau gì đó thì qua bên đó lấy nước.

Phòng bếp nhà Lý Hồng Quân cũng giống phòng bếp nhà Từ Sơn Tùng, chính là được xây ở ngoài sân, không còn cách nào khác, thời buổi này không gian có hán cho nên mọi người đều làm như vậy.

Du Phồn làm một hơi hết ly nước, vỗ vỗ m.ô.n.g đuổi theo ra sân, “Tôi giúp anh, hai người làm vẫn nhanh hơn một người.”

“Được.”

Du Phồn và Lý Hồng Quân đi ra phòng bếp nấu cơm, hai vợ chồng Kiều Hoa thì mang theo Kiều Minh dạo một vòng quanh đây.

Từ khi “ra tù”, cậu nhóc Kiều Minh phá lệ dính lấy Từ Sơn Tùng, cơ hồ một tất cũng không rời, cứ luôn ôm anh mềm mềm mại mại mà kêu: “Ba ba, ba ba ~”

Kiều Hoa buồn cười mà nhìn con trai, hình như là cô sinh sai rồi, với tính cách mềm mại như vậy thì sinh ra con gái mới đúng.

“Làm sao vậy con trai?” Từ Sơn Tùng cười, hôn lên khuôn mặt của Kiều Minh.

“Ba ba, chúng ta vĩnh viễn không xa nhau sao?” Cậu nhóc ôm lấy cổ Từ Sơn Tùng, chóp mũi dụi dụi vào cổ anh, thỏ thẻ hỏi.

Nhìn con trai bảo bối trong ngực, Từ Sơn Tùng cười đến ôn nhu, vỗ nhẹ Kiều Minh, “Sẽ không tách ra, ít nhất là đến khi con thành niên, ba ba vẫn sẽ ở.”

‘Sau khi con trưởng thành thì không còn sao?” Cậu nhóc ngẩng đầu lên, khẩn trương nhìn anh.

“Sau khi con trưởng thành thì không còn nữa nha.” Điểm điểm lên mũi Kiều Minh.

“Vì sao vậy ạ? Con không muốn đâu.” Kiều Minh khẩn trương ôm chặt lấy anh hơn nữa.

“Sau khi thành niên Kiều Minh sẽ trở thành người lớn, người lớn sẽ có nhiệm vụ của riêng mình, sẽ không thể ở bên cạnh ba với mẹ như bây giờ. Có khả năng là con sẽ đi đến chỗ khác để học tập hoặc làm việc gì đó, biết không?”

Nghĩ nghĩ, Kiều Minh gật đầu, “Con biết, giống như ba ba, ba ba cũng ngồi xe lửa để đây, ba cũng ở xa ông bà nội.”

“Đúng, chính là như vậy” Từ Sơn Tùng cười gật đầu.

Thanh âm của Kiều Minh nhỏ dần, “Con về sau, về sau phải đi chỗ khác sao? Con không muốn ở chỗ rất xa với ba mẹ.”

“Có thể có hoặc không, thích chỗ nào thì ở chỗ đó, tùy con.”

Một câu liền dỗ cho con trai vui vẻ, cậu nhóc hung hăng hôn lên hai má của Từ Sơn Tùng.

“Con thích ba ba, nên ở gần ba ba.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play