Sự thật chứng minh tất cả đều là hiểu lầm.

Ngồi ở đồn công an chờ một tiếng đồng hồ, rốt cuộc nhóm tiểu thương ở phố Bạch Vân cũng được “phóng thích”, trong đó bao gồm của Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân.

Nhưng cũng không phải được thả ra dễ dàng, trước khi được thả thì bị cảnh sát nhân dân giáo dục một phen về tội tuyên truyền giả dối, nếu lần sau còn tái phạm thì không chỉ phát tiền mà còn phải ngồi trong cục cảnh sát mấy ngày!

“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn đồng chí công an đã rửa sạch tội danh cho tôi, cảm ơn ngài nhiều! Chúc đồng chí công an hết mình vì nhân dân có sức khỏe tốt để tiếp tục phục vụ nhân dân!”

Đồng chí cảnh sát già cười cười, đuôi mặt cũng đều là “từ ái” nhìn về phía Lý Hồng Quân như đang nhìn con trai mình, “Về sau đừng có mà ba hoa, họa từ miệng mà ra đó!”

Lý Hồng Quân lập tức đứng thẳng người, bày ra bộ dạng chào tiêu chuẩn, “Vâng! Nhất định nhớ kỹ ạ! Tôi không dám quên!”

Đến, anh ta đã nhớ đời rồi.

Đồng chí cảnh sát già chỉ bất đắc dĩ cười lắc đầu. Bên kia, hai nữ nhân nôn nóng bước vội qua chỗ này.

“Sơn Tùng!”

“Ba ba!”

“Lý Hồng Quân!”

Cậu nhóc Kiều Minh nhanh chân tựa như một cơn gió chạy ào vào lòng n.g.ự.c của Từ Sơn Tùng.

Nhìn thấy ba ba được “phóng thích”, cư nhiên cậu nhóc lại khóc.

“Ba ba, ô ô, ba ba ba ba…….Con biết ba ba là người tốt mà, ba ba không phải là người xấu đâu, ba ba cũng không phải là ăn trộm luôn.”

Nghe thấy hai chữ “ăn trộm”, Từ Sơn Tùng hơi sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại thì sở khóc dở cười, dùng bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho con trai bảo bối.

“Con trai ngốc, ba ba không có việc gì sao con lại khóc?”

Không thể nín khóc, cậu nhóc ghé đầu vào bả vai của Từ Sơn Tùng, thút tha thút thít, “Ba ba, còn vừa rồi, vừa rồi có chút sợ hãi, cho nên con khóc.”

Không phải là nhóc cố ý muốn khóc đâu, nhóc cũng không nghĩ rằng mình sẽ khóc, hiện tại nhóc đẽ ba tuổi rồi không thể tùy tiện khóc, người khác sẽ cười…..

“Nếu ba ba bị bắt, con với mẹ phải làm sao bây giờ?” Trải qua việc này, Kiều Minh phát hiện so với tưởng tưởng của nhóc thì ba ba quan trọng hơn rất nhiều. Không có ba ba, cuộc sống sẽ tăm tối đến thế nào a ~ Hạnh phúc sẽ giảm đi phân nửa!

“Ba ba đi rồi, nhà chúng ta sẽ không có người kiếm tiền, đèn nhà chúng ta hư sẽ không có người sửa, cũng không có ai mang Minh Minh đi nhà tắm, không có người mang Minh Minh đi ị….. Ô ô ô… Chúng ta không thể nào sống thiếu ba ba…..”

Ba ba rất quan trọng a!

Một câu chọc mọi người cười đến thở không nổi, vốn dĩ không khí đang nghiêm trọng, lại bị lời của Kiều Minh làm cho thành không khí vui vẻ.

Từ Sơn Tùng quả thật dở khóc dở cười.

Cho nên trong lòng con trai là đang luyến tiếc người làm ba ba như anh hay là đang luyến tiếc “công cụ hình người” đây.

“Không có việc gì không có việc gì, con đừng khóc nữa, hôm nay ba ba dẫn con ra tiệm ăn cơm được không?” Từ Sơn Tùng nhỏ giọng dỗ con trai, thương yêu hôn lên khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt của Kiều Minh.

“ Ân, con rất thích đồ ăn ở tiệm.” Nói xong, cảm thấy giống như mình hơi ham ăn, lại quay đầu nhìn Kiều Hoa cười ngượng ngùng nói thêm, “Mẹ cũng thích nữa.”

Kiều Hoa bất đắc dĩ chọc trán con trai, “Con, cái thằng bé láu cá.”

Kiều Minh khóc cũng có một phần là do Lý Hồng Quân gây ra, anh ta xấu hổ cười cười, “Em dâu, Du Phồn, hai người tới lúc nào?”

Du Phồn cười chế nhạo, “Sao mà không tới được? Chuyện lớn như vậy dám không tới sao?”

Vỗ cái ót của mình, nhìn về phía Kiều Hoa, Lý Hồng Quân bày ra bộ dạng cười nịnh nọt, “Em dâu nghe anh giảo biện, a phi! Em nghe anh giải thích!”

Phốc ~

Kiều Hoa khoanh hai tay trước ngực, như cười như không, “Được, anh giảo biện đi, em muốn nghe thử một chút.”

“Khụ khụ ~ Để anh giải thích, là giải thích! Không phải giảo biện!”

Lý Hồng Quân gấp đến độ luống cuống tay chân, lau mồ hôi trên trán, “Về sau anh tuyệt đối sẽ thành thành thật thật! Chỉ là bán quần áo mà thôi! Anh không bao giờ chơi trò khôn vặt nữa….Em dâu, hai người đừng có trách anh, thật sự anh không hề cố ý….Anh nhớ rồi, tuyệt đối, trăm phần trăm, nhất định là nhớ tới già!”

Càng nói càng cuống, bất quá, Lý Hồng Quân thật sự là tởn tới già, anh ta không dám phạm phải lỗi này thêm lần nào nữa đâu.

“Anh nhớ là được rồi, chỉ sợ anh quên thôi. Lần sau anh đừng chơi kiểu này, chúng ta kiếm cơm bằng con đường chân chính.” Từ Sơn Tùng nhàn nhạt liếc Lý Hồng Quân, ôm con trai đi ra khỏi cục công an.

“Được, về sau sẽ làm ăn quang minh chính đại.” Lý Hồng Quân cười hắc hắc, thấy Từ Sơn Tùng và Kiều Hoa không mắng anh ta, anh ta liền trở lại bình thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play