Tắm rửa xong cả đoàn người trở về nhà, Kiều Minh vẫn là đứa trẻ hoạt bát như cũ.
“Ông nội ~ Ông nội ~ Ông nội!”
Âm thanh trong trẻo làm cho mấy nhà bên cạnh mở cửa ra nhìn cậu nhóc.
“Ông nội ~”
Tiếng kêu này làm cho tim của Từ Dũng Hạ mềm nhũn, ông không thể chịu nổi viên đạn ngọt ngào này!
“Ông nội ~ Ông nhìn nè! Con mang người tuyết về cho ông nội ~” Trong tay Kiều Minh là người tuyết nhỏ, nhưng cậu nhóc giống như đang đưa bảo bối của mình cho Từ Dũng Hạ.
“Cho ta làm gì?” Từ Dũng Hạ ngây ngốc nhìn khuôn mặt tươi cười hồn nhiên của Kiều Minh.
Cậu nhóc cười hì hì, ngây thơ trả lời, “Ba ba nói ông nội có lửa trong người cho nên muốn đưa người tuyết cho ông nội hạ hỏa ~”
Phốc ha ha ha ~ Tống Văn Mẫn thiết chút nữa cười ra tiếng, chị khó khăn lắm mới nhịn lại được.
Vu Chi Lan cũng không nhịn được, bà cười ra tiếng.
Trong phòng ai cũng bật cười, chỉ có Miên Miên và Minh Minh đơn thuần không hiểu chuyện gì, hai đứa nhỏ mê mang nhìn người lớn trong nhà.
Người tuyết có gì buồn cười sao? Người lớn thật kỳ quái. . 𝗧r𝓊уện haу l𝓊ôn có tại == trùm tr𝓊уện﹒ⅴn ==
“Tên nhóc thúi!” Từ Dũng Hạ trừng mắt nhìn Từ Sơn Tùng, đôi mắt mở to giống như muốn phun lửa.
Thằng nhóc thúi này đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, cái gì mà lửa lớn, cái gì mà để Kiều Minh đưa người tuyết hạ nhiệt. Ông mất hình tượng như vậy sao? Không biết lớn biết nhỏ!
Lại nhìn vẻ mặt ngây thơ của Kiều Minh, căn bản cậu nhóc không biết mình đã bị ba ba “lợi dụng”!
Từ Dũng Hạ hít một hơi thiếu chút nữa bị chọc cho tức chết. Ông theo thói quen bỏ tay trong túi tìm điếu thuốc. Sờ sờ một chút không tìm thấy đồ mình muốn, đứng dậy đi đến trước tủ, mở tủ ra lấy mấy lá thuốc, cuốn lại….
Rất mau đã làm xong, tích tắc đã cuốn xong điếu thuốc, châm lửa, hít một ngụm thật sâu, định nhả ra vòng khói….
‘Ba, trong nhà còn có hai đứa nhỏ, ba đừng hút thuốc trước mặt bọn nhỏ.”
“Tên nhóc thúi!” Từ Dũng Hạ trừng mắt, tàn thuốc rơi trúng tay khiến ông giật mình, “Lão già này hút thuốc mà con cũng muốn quản?”
Từ Sơn Tùng vẻ mặt đầy vô tội, “Con cũng muốn quản ba làm gì, chẳng qua là khói thuốc với mấy đứa nhỏ không tốt.” Từ Dũng Hạ: “..........”
Ông cứ đờ, ngừng động tác lại. Đại khái không đến nửa phút, ông bỗng nhiên dập điếu thuốc, ném nó lên bàn.
Đứng dậy, đi vòng qua bên kia của căn phòng. Liếc liếc mắt nhìn Kiều Minh, lại nhìn xem đứa cháu gái cưng của mình, ông chắp tay ra sau lưng đi ra cửa.
“Ba, ba đi đâu vậy?”
Từ Dũng Hạ không quay đầu lại, tức giận hừ mấy tiếng, “Đi bộ!”
Đi bộ? Tối lạnh như thế này không có việc gì thì đi ra ngoài làm gì?
Quay đầu nhìn điếu thuốc trên bàn vẫn chưa hút được một nửa, Từ Sơn Tùng dở khóc dở cười.
Buổi tối đến lúc đi ngủ, Vu Chi Lan ôm chăn bông đi ra chuẩn bị ngủ dưới đất. Trước khi Từ Sơn Tùng và Từ Hải Bình kết hôn, trong nhà để hai chiếc giường, sau này hai người thành gia lập thất thì chỉ còn lại một giường.
Từ Sơn Tùng nhanh chóng ngăn mẹ mình lại, “Không cần đâu mẹ, con với Kiều Hoa ngủ khách sạn.”
“Gì? Khách sạn a, một đêm mất bao nhiêu tiền?”
“Không nhiều lắm, chỉ mấy hào, hành lý thì để trong nhà đi, không cần mang theo.” Mùa đông không giống như mùa hè không cần phải thay quần áo thường xuyên, còn dụng cụ vệ sinh cá nhân gì đó ra tiệm mua cái mới là được, tắm rửa thì đi nhà tắm công cộng. Nói chung không cần phải mang hành lý theo chi cho phiền toái.
Khách sạn ở thập niên 80, 90 vẫn chưa phổ biến lắm, giá của cũng không cao, một đêm một đồng. Phòng ở khách sạn cũng không có trang hoàng, hoàn cảnh bình thường, giường cũng nhỏ, không đến 1m5 chỉ tầm 1m3 một nhà ba người ngủ hơi chật.
Bất quá, cho dù điều kiện có kém đi chăng nữa thì cũng tốt hơn nhà của ba mẹ anh.
=============
Qua năm ngày nữa là Tết m Lịch, mọi người chuẩn bị đồ cho tết.
An Thành so với Lê An thì diện tích lớn hơn một chút, dân cư ít hơn Lê An nhưng chợ ở đây lại náo nhiệt hơn chợ Lê An rất nhiều. Chợ ở An Thành rất tấp nập, người ra kẻ vào mua đồ tấp nập, cho dù tuyết có rơi đầy trời nhưng mà mọi người vẫn rất nhiệt tình mua sắm.
Tết m Lịch người ta không chỉ bán thêm đường trắng, chân giò hun khói, lạp xưởng, trứng vịt muối mà còn nhập không ít hạt dưa, đậu phộng, mứt hoa quả. Ngoài ra còn có người bán tranh tết, bán giấy đỏ viết câu đối.
Ở lầu hai của tòa nhà có ông Ngưu am hiểu thư pháp, Nhà họ Từ mỗi năm đều mua giấy đỏ rồi nhờ ông Ngưu viết câu đối, năm nay cũng không ngoại lệ.
Người đi nhờ ông Ngưu là Từ Dũng Hạ, Kiều Minh cũng theo ông đi xem náo nhiệt, thời điểm trở về, trong túi cậu nhóc chứa đầy kẹo và bánh ngọt.
Hỏi ra thì biết Kiều Minh nói ngọt dỗ cho ông Ngưu vui vẻ cả buổi trời, ông ấy cao hứng nhịn không được mà lấy đồ ăn ra cho cậu nhóc, cho ăn còn chưa đủ mà còn một hai để cho Kiều Minh lấy thêm về nhà.
Hai vợ chồng Kiều Hoa nhìn nhau, dở khóc dở cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT