Vốn dĩ mọi người đều ở trong nhà cho đỡ lạnh, nhưng ở dưới lầu lại vang lên một trận cười, thanh âm giòn tan, tiếng cười như tiếng lục lạc vừa hoạt bát vừa vui sướng.
Có người ra cửa nhìn thử, thì ra là Từ Sơn Tùng mang theo vợ và con trai ra ngoài chơi ném tuyết!
Nghe nói vợ của Từ Sơn Tùng là người phương nam, phương nam nóng đương nhiên là không có tuyết, trách không được mà buổi tối mà lại chạy ra chơi ném tuyết, chắc là do lần đầu ra bắc nên hào hứng đi.
Mấy đứa nhỏ nhà hàng xóm đã ngồi không yên từ lâu, bọn trẻ sôi nổi gia nhập vào cuộc chơi.
Trẻ con ở phương bắc đã chơi ném tuyết từ nhỏ, Kiều Hoa và Kiều Minh sao có thể địch lại.
Trước đó một nhà ba người chơi với nhau chỉ là ném qua ném lại, bây giờ có thêm người gia nhập, trực tiếp ném cho hai mẹ con Kiều Hoa không có sức chống cự. Hai người thét chói tai chạy ra phía sau Từ Sơn Tùng để trốn.
Đừng nói là Kiều Minh ngay cả Kiều Hoa cũng không thể đấu lại, cô xám xịt cùng con trai chạy ra sau lưng Từ Sơn Tùng để tránh công kích.
Này là khinh dễ người phương nam đúng không ~
Bọn trẻ cười ha ha đến cả tầng cao nhất cũng nghe được.
Cũng may là còn có Từ Sơn Tùng ở phía trước chống đỡ.
Anh rất linh hoạt, tốt xấu gì Từ Sơn Tùng cũng là người phương bắc cho nên anh không thể thua ở trò này được.
Dù phải bảo vệ vợ và con trai ở phía sau, phía trước thì phải đấu lại bọn nhỏ nhưng Từ Sơn Tùng cũng không hoảng loạn chút nào!
Từ Sơn Tùng đấu hăng say, một lớn một nhỏ sau lưng anh cũng trốn rất nhiệt tình, hai người nắm chặt áo anh núp ở phía sau, ngẫu nhiên con lấy tuyết ném về phía bọn nhỏ!
“Ha ha ha ha ~” Ngày mùa đông lạnh nhưng lại đầy ắp tiếng cười, thật sự là cảnh tượng hiếm thấy.
Kết thúc trận đấu, trên người Từ Sơn Tùng đầy tuyết, mặt dính tuyết, tóc dính tuyết, chật vật cực kỳ.
Lại nhìn hai mẹ con sau lưng anh, tóc chỉ loạn hơn bình thường một chút.
“Ha ha ha ha ~” Thấy bộ dạng chật vật của anh, Kiều Hoa không chút khách khí mà cười ra tiếng.
Hai mẹ con hợp lực phủi tuyết trên người Từ Sơn Tùng, “Thế nào, anh không bị ném đau mặt đúng không?”
Từ Sơn Tùng lắc đầu, trên mặt là nụ cười vui sướng, “Không, trên cơ bản anh đều né được.”
Phụt ~ Nam nhân này lại bắt đầu cười ngây ngô, phảng phất như hai năm trước đây, lần đầu hai người gặp gỡ, anh cũng nhìn cô cười như vậy.
“Còn rất linh hoạt, vừa nhìn là biết khi nhỏ anh chơi không ít.” Kiều Minh chơi đến tay mất cảm giác, tay nặng tuyết hết thấy lạnh, ngược lại còn nóng.
Cậu nhóc hưng phấn mà nhảy nhót trên tuyết, “Chơi vui thật đấy! Chơi ném tuyết là vui nhất! Ba ba sẽ bảo vệ con với mẹ!”
Chơi ném tuyết thật thú vị, còn có thể chơi chung với nhiều bạn a. Mấy bạn đều không chê nhóc là người phương nam, chơi với nhóc rất nhiệt tình!
Bỗng nhiên, phía sau truyền tới bước chân.
“Sơn Tùng, đừng chơi nữa, mau đi đến nhà tắm kỳ cọ đi.” Từ Hải Bình xách theo thùng nước từ trên lầu đi xuống, bên cạnh là cô con gái cưng.
“Được.”
“Ngày mai mình chơi với mấy bạn nữa được không?” Kiều Minh lưu luyến nhìn mấy đứa trẻ ở đây.
“Chúng mình đều nghỉ, chúng ta có thể chơi với nhau!” Mọi người nhiệt tình đáp lại.
Nhận được câu trả lời vừa ý, lúc này Kiều Minh mới nắm tay ba ba nhảy nhót đi trên đường lớn.
Bên này hai anh em dẫn theo Kiều Minh vào nhà tắm nam, bên kia Tống Văn Mẫn mang theo con gái dẫn Kiều Hoa đến nhà tắm nữ.
Đây là một câu chuyện xấu hổ, mới vừa gặp mặt nhau chưa lâu nhưng đã phải cùng tắm chung. Hơn nữa, người Đông Bắc có thói quen kỳ lưng cho nhau, không khéo chính là chị dâu của Kiều Hoa rất nhiệt tình nói muốn kỳ lưng giúp Kiều Hoa!
Kiều Hoa không thể từ chối nhưng trong lòng đã xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất luôn rồi.
Chỉ hai mươi phút “ngắn ngủi” nhưng đối với Kiều Hoa nó dài như nửa ngày, cô hận không thể xóa sạch toàn bộ ký ức của mình.
Từ lúc bước ra khỏi nhà tắm nữ, mặt Kiều Hoa đã bị luộc chín hết như con tôm hùm!
Ba người Từ Sơn Tùng đã chờ sẵn ở cửa, Tống Văn Mẫn vừa ra, đã ôm bụng cười đến chỗ Từ Sơn Tùng.
“Sơn Tùng a, vợ của cậu tắm mà còn có thể đỏ mặt, đúng là thú vị!”
Kiều Hoa thật sự muốn độn thổ.
Từ Sơn Tùng giường mắt nhìn về phía vợ của mình.
Kết hôn hai năm nhưng anh rất ý khi thấy bộ dạng thẹn thùng của cô. Có đôi khi buổi tối nháo đến quá mức thì cô sẽ ngượng ngùng một chút, nhưng ban đêm tắt đèn không nhìn thấy rõ. Anh muốn nhìn nhưng cô không cho xem.
Lúc này thì tốt rồi, mọi người đều thấy.
Nhưng thật ra….Cũng là một phen phong tình.
Miên man suy nghĩ, Từ Sơn Tùng cười một chút, bàn tay nắm lấy tay cô nhéo nhéo. Có thể là do vừa mới tắm xong nên tay cô mềm hơn thường ngày một chút, mềm như không xương.
Nói đến chuyện tắm mới nhớ, anh và mình chưa từng “tắm uyên ương” bao giờ đâu, chị dâu còn hời hơn cả anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT