Kiều Hoa còn định nói gì đó nhưng bỗng nhiên một quả pháo đáng yêu cỡ nhỏ xong tới chỗ cô, thẳng tắp chui vào lòng cô.
“Mẹ ơi! Con với ba ba về rồi nè! Hôm nay nước nóng lắm, mẹ xem này, có phải tay con đỏ rồi đúng không mẹ?”
Cậu nhóc Kiều Minh mới được Từ Sơn Tùng dẫn đi tắm về, cả người cậu nhóc đều thơm mùi xà phòng, tóc vẫn còn hơi ẩm, có lẽ là do trên đường chạy về gió đã hong khô tóc.
“Nha, đúng là hơi đỏ này, sao nước không đem con heo nhỏ nhà chúng ta luộc chín luôn nhỉ?” Kiều Hoa cười ra tiếng, nhéo nhéo khuôn mặt con trai.
Kiều Minh cười hì hì, cậu nhóc tránh khỏi móng vuốt của mẹ, chỉ vào hướng Từ Sơn Tùng, “Bởi vì ba ba bảo vệ con nha.”
Nói rồi, chân nhỏ còn đắc ý mà đông đưa hệt như chú cún nhỏ.
“Nga, thì ra là do có ba ba bảo vệ con nha.”
Từ Sơn Tùng khom lưng đem con trai bế lên, Kiều Hoa bật cười, bàn tay vỗ nhẹ trên m.ô.n.g của Kiều Minh, “Đi thôi, về nhà xem TV”
Nói rồi, toàn bộ trẻ con trong nội viện như một đàn kiến nhỏ nối đuôi phía sau ba người. Đoàn người chỉnh chỉnh tề tề hướng về phía nhà họ Từ để xem TV.
Người lớn cũng dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị qua xem TV, ở trong nhà không phải ấm hơn ngoài trời sao? Tội gì phải ở ngoài chịu lạnh.
Đêm nay là tập cuối bộ phim Hoắc Nguyên Giáp, người lớn trẻ nhỏ đều hưng phấn bừng bừng đoán xem kết cục của bộ phim. Trong nhà lúc này cực kỳ nào nhiệt.
Ngoài trời gió lạnh đang gào thét, cành cây lao xao, nhưng trong nhà lại ấm áp một mảnh.
Người đi rồi, trong nhà yên tĩnh trở lại, ánh sáng trong phòng chíu xuống nhàn nhạt.
“Mọi người đều về hết rồi?” Kiều Hoa mới vừa tắm trở về, lúc cô đi trong phòng khách còn chật kín người, khi trở về đã trống không, chẳng còn ai cả.
Từ Sơn Tùng tiếp nhận khăn giúp cô lau tóc, nhẹ nhàng đáp, “ n, Minh Minh cũng ngủ rồi.”
“Minh Minh ngủ sớm vậy?” Vừa nói, vừa đi vào phòng ngủ. Từ Sơn Tùng tạm dừng động tác lại, chờ Kiều Hoa quay trở lại, lúc này mới tiếp tục giúp cô lau tóc.
“Mẹ, mẹ về rồi à.” Cậu nhóc nằm ở trong chăn, thanh âm nho nhỏ, ồm ồm, vừa nghe đã biết là rất buồn ngủ.
“Sao hôm nay con buồn ngủ sớm vậy?”
Kiều Minh dụi dụi mắt, trả lời, “ n, hôm nay con với anh Khang Khang đi chơi rất nhiều chỗ. Tụi con chơi trốn tìm, chơi nhảy ô. Con với Tiểu Mạch còn chơi nhảy dây nữa. Vừa nãy lúc xem TV con đã buồn ngủ rồi.”
“Không sao, con còn nhỏ, đi ngủ sớm một chút, khi nào lớn thì có thể thức nhiều hơn.” Giúp con trai dịch lại góc chăn, vỗ vỗ cho cậu nhóc dễ đi vào giấc ngủ, “Ngủ đi, mai lại là một ngày tốt lành.”
Cậu nhóc Kiều Minh ngáp một cái thật to, nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc, cậu nhóc đã chìm vào giấc ngủ.
Kiều Hoa cười cười, đứng lên, chậm rãi đem đầu dựa vào n.g.ự.c Từ Sơn Tùng, làm nũng với anh, “Em mệt quá, anh ôm em lên giường đi ~”
Từ Sơn Tùng bật cười, hôn lên má cô như an ủi, “Tóc em vẫn còn ướt, từ từ để anh lau khô đã.” “ Ân…” Kiều Hoa lười biếng mà ngồi xuống, cả người cô xiêu xiêu vẹo vẹo, dựa cả vào người anh.
Từ Sơn Tùng dùng tay nhẹ nhàng mát xa đầu cho cô, khăn lông ấm ấm, ấn vào làm cho Kiều Hoa thật thoải mái. Cô mơ màng sắp đi vào giấc ngủ.
Động tác trên đâu dừng lại, Từ Sơn Tùng nhéo nhéo lỗ tai của cô, mùi hương bạc hà như ẩn như hiện xông vào khoang mũi của Kiều Hoa.
Giọng nói anh rất trầm, nhưng lại hết sức dịu dàng, “Chỉ một lần.”
Kiều Hoa: …..Chỉ cần lần thứ nhất liền có lần thứ hai.
Không được, cô thực sự không chịu nổi.
Kiều Hoa còn đang nghĩ cách để cho đêm nay được một giấc ngủ trọn vẹn thì bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên.
Cốc cốc ~
“Có người kìa, anh đi xem.”
Từ Sơn Tùng đi ra mở cửa.
Mở cửa ra, khí lạnh liền tràn vào nhà. Bị lạnh đến tỉnh người, lúc này cô mới thấy rõ ai tới gõ cửa nhà mình.
“Hữu Vi?”
Người tới đúng là Phương Hữu Vi. Bởi vì bóng đêm quá mù mịt, lại không có đèn, cho nên cô không thấy rõ khuôn mặt của cậu ấy.
“Anh, anh Sơn Tùng, em tới tìm chị Kiều Hoa.” Cậu ấy dè dặt đứng trước cửa nhà, ngữ khí có phần sờ sệt.
“Tìm Kiều Hoa?”
“Vâng ạ.”
“Em chờ một chút.”
Từ Sơn Tùng xoay người vào phòng ngủ, Kiều Hoa lau khô tóc, nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Ai vậy anh? Sao anh vào không đóng cửa?”
“Phương Hữu Vi tới tìm em.”
Vò lung tung tóc trên đầu, vội vã đứng dậy ra ngoài, “Hữu Vi, sao em lại tới đây?”
Từ Sơn Tùng theo sát phía sau cô, đem áo khoác đắp lên người Kiều Hoa, “Em gấp cái gì, bên ngoài lạnh lắm.”
Kiều Hoa cảm kích mà hôn lên má anh một cái, Từ Sơn Tùng lúc này mới vừa lòng mà đi vào phòng khách, trước khi đi, anh còn không quên nhìn nhìn Phương Hữu Vi một cái.
“Em có tiện vào nhà không?” Bên ngoài rất lạnh, Phương Hữu Vi để ý Kiều Hoa chỉ bận một chiếc áo mỏng, cậu ấy sợ cô bị cảm lạnh.
“Vào nhà đi.” Kiều Hoa lui về sau một bước nhường chỗ cho cậu ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT