Trước đó, khi Hữu Vi đi thi đại học, chị ấy cũng ảo tưởng rằng con trai mình có thể thi đậu sau đó được nhận vào văn phòng. Đáng tiếc….Aizzz.

“Vẽ bản vẽ? Nghe giống như rất nhẹ nhàng, vẽ tranh thôi sao? Sinh viên nào cũng vẽ được sao?”

Thím Điền hỏi.

“Không, không phải. Không phải sinh viên nào cũng vẽ được đâu. Loại này, phải học từ mỹ thuật từ nhỏ, sau đó thi đậu học viện nghệ thuật. Khi ra trường có thể làm họa sĩ hoặc thiết kế…”

Chỉ nói đơn giản thì mọi người trong nội viện cũng đã hiểu sơ sơ. Giống như hiểu cũng giống như không hiểu.

“Sau khi tốt nghiệp, dựa theo chương trình học, phân phối đến các đơn vị tương ứng, về cơ bản thì tiền lương không bao giờ ít.”

“Vẽ là vẽ cái gì nha? Vẽ có thể kiếm nhiều tiền như vậy sao?” Lưu Hiểu Hồng hỏi.

“Chị, chị đừng coi thường vẽ tranh. Vẽ tranh rất tốt, ngành nào mà không cần nhân tài! Đãi ngộ của vẽ tranh tốt lắm không kém mấy ngành khác đâu!”

Kiều Hoa đếm đếm, “Giống như có thể làm cho bộ phận nghiên cứu sản phẩm vẽ bao bì đóng gói, hoặc là thiết kế nhà ở a… Mấy cái đó đều yêu cầu phải biết vẽ cả. Hiện tại, không có ngành nào mà không cần phải thiết kế cả! Vẽ tranh a, chính là nắm kim bài trong tay! Mọi người biết nắm kim bài là gì không?”

Mọi người đều nhìn qua phía Kiều Hoa, nhất trí lắc đầu, “Là ý gì?”

“Chính là đi đến đâu cũng không sợ thất nghiệp! Tựa như….Tựa như bán sắt! Nếu ai có thể học mỹ thuật thật giỏi a, đi đến đâu cũng không cần lo tìm việc làm!”

“Nha, còn có thể như thế sao? Vậy phải thông minh lắm mới học được a?”

Kiều Hoa nghẹn cười, “À không, môn này không cần thông minh, chỉ cần chịu học, thích học…. Không hề khó. Nhưng tại sao hiện giờ lại ít nhà thiết kế như vậy?”

“Đúng a, vì sao?” Mọi người trăm miệng một lời.

“Aizzz” Kiều Hoa tỏ vẻ tiếc hận thở dài, “Hiện tại, người lớn trong nhà đều không chú trọng bồi dưỡng tài năng hội họa. Có phải mọi người chỉ xem trong mấy môn toán hóa gì đó thôi có phải hay không?” “Đúng vậy, kia, có vấn đề gì sao?” Thi đại học không phải là thi mấy cái này hay sao? Không chú trọng mấy môn này thì chú trọng môn nào?

“Vấn đề là ở chỗ này đó. Nếu mọi người nghĩ thoáng hơn một chút, thi văn hóa không đậu thì đổi qua thi mỹ thuật. Như vậy thì có thể trở thành sinh viên, sau khi học xong ra trường làm trong văn phòng tiền lương không thấp.”

“Cái cậu sinh viên mà chị em nói lương 70 đồng một tháng, lúc còn đi học, thành tích văn hóa của cậu ấy không tốt lắm, cũng ngang ngửa với Hữu Vi, cố gắng lắm thì đậu đại học. Nhưng mà cậu ấy đột nhiên chuyển quan thi mỹ thuật thì trực tiếp đậu vào khoa chính quy!”

Này không phải là lời vô căn cứ, lúc cô học cao trung có một bạn học như vậy thật.

Vốn dĩ bạn học ấy không đủ năng lực để thi đậu trường văn hóa, khi cách ngày thi đại học còn 3 tháng, bạn học ấy đột nhiên chuyển qua học mỹ thuật, đi các lớp tập huấn. Cuối cùng đậu trường mỹ thuật với điểm sao vô cùng cao, đường đường chính chính thi đậu vào trường đại học.

Ai dám nói bạn học này không có trình độ? Chỉ là mỗi người đều có sở trường riêng thôi.

“Cái gì, thật sự? Học vẽ có thể đậu trường đại học, hơn nữa còn đậu khoa chính quy?” Lưu Hiểu Hồng thừa nhận chị ấy thật sự động tâm!

Nhớ đến hồi nhỏ Hữu Vi thường xuyên ở trên vở vẽ vẽ viết viết cái gì đó, còn quấn chị ấy đòi mua bút màu nước, sách mỹ thuật, lung tung các thứ. Nhưng hồi đó, làm gì có tiền mà mau mấy thứ ấy.

Hiện tại thì sao, Hữu Vi còn thích vẽ không?

“Đúng vậy, năm 78, nhà nước đã mở một trường đại học dành riêng cho các ngành nghệ thuật a. Bao gồm thanh nhạc, nhạc cụ, mỹ thuật, vũ đạo….Có nhiều ngành lắm, nếu lựa chọn đi theo con đường nghệ thuật thì thành tích văn hóa không cần quá tốt. Giống thành tích của Hữu Vi thì không cần qua lo. Nhưng mà phải xem cậu ấy có thích không, nếu không thích, có học vẽ cũng không hiểu.”

“Mau mau mau, Quế Phương, mau nghe nhiều một chút. Không phải hai con gái cháu thành tích cũng tốt sao, nói không chừng về sau có thể đi theo con đường này.” Thím Điền nhanh chóng kéo người lại.

Ngô Quê Phương khiêm tốn cười cười, “Cái gì mà thành tích tốt, chỉ là học được thôi, thi đại học còn xa lắm.”

Tuy nói là như vậy, nhưng chị ấy vẫn dựng lỗ tai lên nghe, đương nhiên là chị ấy cũng hy vọng con gái mình thi đậu đại học, làm nở mày nở mặt gia đình!

“Khá tốt, chỉ cần học vẽ tranh, sau này sẽ không cần lo tìm việc nữa. Còn có thể ngồi văn phòng, lương cũng rất cao.” Lưu Hiểu Hồng hâm mộ nói.

“Hiểu Hồng, cháu nghe không hiểu Kiều Hoa nói sao? Không phải học vẽ tranh là được mà dựa vào vẽ tranh để thi đậu đại học! Thi đậu đại học rồi mới không lo thiếu việc, ai da, còn cả không lo về lương thưởng!” Thím Điền sửa lại cho đúng.

“Nga, đúng là, chỉ cần thi đậu đại học, cả đời liền không phải suy nghĩ nhiều nữa.” Cả đời không sầu không lo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play