Giữa trưa, cả nhà đi tiệm cơm ăn, ba người ăn hết 4 đồng 2 hào, ăn không hết thì lấy túi giấy gói lại mang về tối ăn.
Buổi chiều cùng Từ Sơn Tùng dọn dẹp về nhà. Đi đến nội viện thì thấy Lưu Hiểu Hồng đang ở bên cạnh giếng giặt đồ. Vì để tiết kiệm tiền than, cho nên mọi người đều rửa nước lạnh, vào mùa đông, tay bị lạnh đến nứt nẻ là chuyện bình thường nhưng mọi người cũng không quan tâm lắm.
Gần đây, Lưu Hiểu Hồng đang cùng con trai cãi nhau, lúc thấy chị ấy, trên mặt chị ấy vẫn còn nước mắt chưa kịp khô.
Lại cãi nhau?
“Chị Lưu, chị giặt đồ hả?” Vừa chào hỏi, vừa nháy mắt ra hiệu cho con trai.
Kiều Minh ngầm hiểu, hai mẹ con Kiều Hoa bày mưu đặt kế, mềm mại gọi một tiếng, “Thím ~”
“Ai, bảo bối nhỏ về rồi sao?” Nghe Kiều Hoa gọi Kiều Minh như vậy, mọi người trong nội viện cũng học theo gọi Kiều Minh là bảo bối.
Nói không chưa đủ tin cậy, Kiều Minh còn run rẩy một chút. Lưu Hiểu Hồng nín khóc mỉm cười, đẩy nhẹ thau đồ quà, “Cháu con nhỏ không chịu lạnh được. Thím quen rồi, không cảm thấy lạnh.”
Kiều Minh còn muốn nói gì đó, đã bị mẹ kéo tay đứng lên.
“Chị Lưu, sao chị giặt quần áo một mình, Hữu Vi đâu, cậu ấy còn chưa tan học à?”
Nhắc tới Hữu Vi, sắc mặt Lưu Hiểu Hồng liền không dễ nhìn, “Đừng nhắc đến tên nghịch tử đó.”
“Chị Lưu….” Kiều Hoa bất đắc dĩ, “Có chuyện gì thì từ từ nói, em thấy cậu ấy bình thường cũng hiểu chuyện mà.”
“Hiểu chuyện? Nó hiểu chuyện mà đi lừa mẹ nó!” Hiện tại, vừa nhắc đến chuyện này, Lưu Hiểu Hồng liền không bình tĩnh được.
“Cậu ấy đang trong độ tuổi phản nghịch mà, chị càng làm căng cậu ấy càng không nghe. Nhất định là cậu ấy không phục đâu.” Kiều Hoa nói.
Lưu Hiểu Hồng vò quần áo mạnh hơn nữa, “Phản nghịch! Nó có tư cách gì mà đòi phản nghịch! Chị cực khổ mới nuôi nó lớn, nó còn ở đó không hiếu thuận nuôi chị? Thiên lôi đánh nó!”
Bỗng nhiên, cửa sổ đối diện bị mở ra, Hữu Vi ngồi bên cửa sổ không phục phản bác, “Mẹ! Mẹ có thể đừng nói lung tung không? Con không hiếu thuận với mẹ lúc nào, không nuôi mẹ lúc nào? Mẹ đừng có nói mấy lời đó!”
“Con không phải chỉ cần vợ không cần mẹ sao! Mẹ có nghe nhầm chỗ nào sao!” Nói rồi, ném quần áo xuống chậu, ý định muốn dạy dỗ con trai.
Kiều Hoa vội vàng đem người giữ người lại.
Người bình thường luôn ôn hòa như Lưu Hiểu Hồng, một khi đụng đến con trai, chị ấy không còn giữ được sự bình tĩnh nào nữa a.
Thật vất vả mới đem cảm xúc của Lưu Hiểu Hồng bình thường lại. Cô vừa định đi vào bếp nấu cơm thì nghe thấy nhà họ Trần cách vách bắt đầu nhao nhao ồn ào. Mấy ngày nay trong nội viện không thể nào yên bình được mà.
=====================
Chuyện bỏ phiếu vải đã ảnh hưởng rất lớn đến thị trường.
Năm 84 đã xác định là một năm không bình thường.
Trong tương lai gần, các xưởng may tư nhân sẽ mọc lên như măng sau mưa, thị trường may mặc trong nước sẽ càng cạnh tranh khốc liệt hơn nữa.
Đương nhiên, cũng sẽ có rất nhiều vấn đề xảy ra, trong đó “đạo nhái” là vấn đề đầu tiên.
Bất quá, Kiều Hoa ngược lại, cô hy vọng cạnh tranh càng khốc liệt hơn nữa như vậy Từ Sơn Tùng sẽ không cần phải vất vả đến đặc khu nhập hàng. Đi đến đặc khu phải mất ba bốn ngày đã vậy còn phải nâng cao cảnh giác phòng trộm.
Tống Thanh Bình đi về nhà mẹ đẻ một tuần còn chưa về lại, xem ra, cái tát này đã làm cho cô ấy hoàn toàn thất vọng.
Tình huống gần đây của nhà Lưu Hiểu Hồng cũng không tốt, mỗi ngày đều nghe thấy tiếng hai mẹ con cãi nhau. Phương Hữu Vi cũng không tới trường nữa, không biết là nghỉ tạm thời hay là vĩnh viễn không đến nữa.
Có đôi khi, nửa đêm có tiếng đập đồ làm cho Kiều Minh tỉnh giấc mấy lần.
Cứ ầm ĩ như vậy mãi, sẽ bị suy nhược thần kinh.
Hai ngày sau, thừa dịp Lưu Hiểu Hồng không có ở nhà, Kiều Hoa đi qua tìm Phương Hữu Vi.
Đông đông ~ ~
“Hữu Vi, chị là Kiều Hoa, chị có thể vào được không?”
Một lúc lâu mới có âm thanh khàn khàn vang lên, “Chị vào đi, cửa không khóa.”
Mở cửa vào nhà, bên trong không bật đèn, chỉ có ánh sáng len từ cửa sổ vào.
Cô đi vào, không đóng cửa lại, mở một cánh cửa.
“Chị Kiều Hoa.” Nhìn thấy cô, Phương Hữu Vi hơi kinh ngạc, cậu ấy đứng dậy, đem ghế qua cho cô, “Chị ngồi đi.”
Kiều Hoa cười cười, “Không cần, em ngồi đi, chị qua một lát rồi về liền.”
Phương Hữu Vi được dạy dỗ rất tốt, bình thường gặp cô đều vui vẻ chào hỏi.
Phương Hữu Vi thuộc dáng người cao gầy, ngũ quan cân xứng, khuôn mặt chữ điền. Bởi vì cậu ấy cao lại gầy nên cũng không phải là mẫu con trai mà các nữ sinh yêu thích.
Nhưng Kiều Hoa rất có hảo cảm với thiếu niên có thân hình gầy, nhìn vào cảm thấy sạch sẽ, thanh nhã.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT