Kiều Hoa nghe thấy tiếng người, cô đứng dậy đi ra nghênh đón, phụ Từ Sơn Tùng đem hàng hóa lấy xuống.

Đêm hàng vào nhà, Từ Sơn Tùng một tay xác hàng, một tay ôm con trai, là một “siêu nhân ba ba” điển hình.

“Em muốn vải da với bông anh đều mua về hết rồi, ở trong bao tải.”

Đi vào nhà, Kiều Hoa rót cho Từ Sơn Tùng một ly nước nóng.

“Được, em biết rồi, anh uống nước trước đi, em mở ra nhìn thử.”

Chất vải và màu sắc đều dựa theo màu mà Kiều Hoa muốn, anh mua năm loại, còn có cả vải có gai, chất lượng đều không tệ.

Cô hài lòng vỗ vỗ lên tấm da, nhanh chóng đem qua đặt trên máy may để khi nào có thời gian rảnh cô liền cắt ra làm túi da!

Bất quá, trước đó, Kiều Hoa còn phải đem chuyện xảy ra trong đại viện hôm nay kể cho Từ Sơn Tùng biết.

“Sơn Tùng, nhanh, em nói với anh chuyện này.”

“Làm sao vậy?”

Liếc nhìn ngoài sân không có một bóng người, Kiều Hoa tiên lên, đem cửa đóng lại, lúc này mới nhỏ giọng kể cho anh nghe.

Nghe xong, Từ Sơn Tùng chỉ hơi kinh ngạc, rất nhanh anh liền khôi phục lại như thường.

“Cậu ấy quen ai?” Điểm chú ý của Từ Sơn Tùng đặt vào chỗ này.

Kiều Hoa lắc đầu, “Cũng có mình cậu ấy biết thôi.”

“Cậu ấy chỉ nói là ở phố Bạch Vân, nói không chừng chúng ta cũng có quen đó.” Từ Sơn Tùng phân tích.

“Đúng a, phố Bạch Vân cũng chỉ có mấy chủ cửa hàng là nữ, hơn nữa, nữ 20 tuổi….”

Hai người nhìn nhau, trăm miệng một lời, “Du Phồn?!”

Không chắc là 100% nhưng khả năng đúng cũng lên đến 70 - 80%.

Phố Bạch Vân có ba cửa hàng của nữ, trong đó có một người là bán với chồng ở một cửa hàng nhỏ. Một bà chủ cửa hàng bán một mình, nhưng ít nhất người đó cũng phải 35 - 36 tuổi rồi. Người còn lại không phải là Du Phồn sao!

“Lại nói, lần trước em có hỏi qua cô ấy, cô ấy nói mình đã có bạn trai, hơn nữa còn học cấp 3, cuối năm sẽ thi đại học.”

“Vậy thì không lệch đi đâu được, nhất định là cô ấy.”

“ Ân, không sai được.” Kiều Hoa suy nghĩ gì đó, “Ngày mai em đi ra cửa hàng một chuyến để hỏi thăm một chút.

Hôm sau, Kiều Hoa ngủ nướng đến chín giường, sau khi rời giường, cô bữa sáng mà Từ Sơn Tùng đã chuẩn bị. Ăn xong bữa sáng, cô đèo theo con trai đến phố Bạch Vân.

Hôm nay là thứ sáu, hơn nữa cô đến lúc mười giờ, cho nên cửa hàng cũng không có khách là mấy. Nhìn thấy cô, Du Phồn hết sức kinh ngạc.

“Ơ, bà chủ, sao hôm nay cô lại đến?” Trong lúc rảnh rỗi, cô ấy vẫn nằm trên băng ghế, trông rất thảnh thơi.

Kiều Hoa cười, một chân chống xe đạp, chờ Kiều Minh nhảy xuống xe thành công, cô mới xuống xe. . Google‎ tгang‎ này,‎ đọc‎ ngay‎ không‎ q𝘂ảng‎ cáo‎ (‎ Tг𝗨mtг𝘂y‎ ện﹒Vn‎ )

“Ở nhà nhàn rỗi không có gì làm, ra đây với ba thằng bé.”

“Con với mẹ đến chơi với ba ba nè.” Nói, Kiều Minh chạy tới, chui tọt vào n.g.ự.c Từ Sơn Tùng.

Từ Sơn Tùng cũng vững vàng đón được con trai, đem Kiều Minh tung lên không trung, cậu nhóc thích chí bật cười khanh khách. Anh cũng chỉ làm hai lần, nếu làm nhiều hơn nữa, thế nào bảo bối nhà anh cũng khóc bảo mình sợ.

Hình ảnh này rất ấm áp, Du Phồn nhịn không được nhìn nhiều thêm một chút.

Kiều Hoa không nói vào chủ đề chính, đầu tiên cô dạo cửa hàng nhà mình một vòng, nhìn chỗ này, sờ chỗ kia, tiện tay chỉnh lại trang trí trong cửa hàng một chút.

Cuối cùng như có như không đi đến bên cạnh Du Phồn ngồi xuống, câu có câu không trò chuyện với cô ấy.

“Đúng rồi, Du Phồn, bữa trước cô nói mình có bạn trai, có phải chờ cậu ấy thi đậu đại học hai người liền công khai phải không?”

“Cũng không khác là mấy, dù sao tôi cũng định vậy.” Du Phồn còn chưa ý thức được Kiều Hoa đang giăng bẫy trong lời nói.

“Vậy sau khi công khai, hai người sẽ đi gặp ba mẹ hả? Rồi kết hôn đúng không?” Kiều Hoa nhíu mày, chống cằm, dựa sát vào cô ấy.

“Dừng dừng dừng, kết hôn gì đó tôi chưa nghĩ tới, tôi mới 20 tuổi thôi, gấp gáp cái gì?”

Kiều Hoa cười ra tiếng, “Không lấy kết hôn làm tiền đề chính là….”

“Được được được, bây giờ đã là thời đại nào rồi? Bây giờ mọi người đều tự do yêu đương, hợp thì quen không hợp liền tách ra, không phải bình thường sao?” Du Phồn không đồng ý với cách nói của cô.

“Tôi tình anh nguyện, sao có thể nói là chơi lưu manh được?”

Tư tưởng của Du Phồn và những người thường không hề giống nhau, suy nghĩ của cô ấy rất thoáng.

“Được rồi, vậy cô nghĩ như vậy bạn trai cô có biết không?”

“Đương nhiên là biết, anh ấy luôn hiểu tôi là người thế nào mà.” Giọng nói thoải mái, tư thế nhàn nhã.

“Yêu đương nha, chỉ cần biết hiện tại mình hạnh phúc là được. Nghĩ đến tương lai làm gì cho thêm phiền não. Tương lai là cái gì đó quá xa vời, tôi chỉ muốn sống cho hiện tại.”

Du Phồn chính là mẫu người có suy nghĩ hưởng thụ.

“Nha, cô nói xem, hiện giờ tình cảm chị em rất hiếm, hơn nữa đại bộ phận người lớn đều không có ấn tượng tốt với những người buôn bán. Lỡ đâu mẹ bạn trai của cô không đồng ý, lúc đó cô định làm gì?”

“Không đồng ý thì không đồng ý. Đến lúc đó, tôi xem bạn trai tôi chọn ai. Nếu chọn tôi thì tôi cùng anh ấy đối mặt đến cùng! Còn nếu anh ấy chọn người nhà, thì chia tay thôi, tôi tuyệt đối sẽ không lưu luyến!”

Được rồi, đúng là chị gái tiêu sái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play