“Anh nói xem, có phải chúng ta về phương bắc thì cách Tết m Lịch không xa đúng không?”
“ Ân, chúng ta về Bắc năm ngày rồi về lại. Anh dẫn em và Minh Minh đi cảm nhận tết Âm Lịch ở phương Bắc.”
Kiều Hoa nhướng mày, ngồi xuống bên cạnh anh, “Anh nói như vậy làm em có chút mong đợi.”
Kiều Hoa chính là người phương nam chính gốc, cho dù trước khi xuyên qua đây cô từng đi du lịch phương Bắc rồi nhưng cô chưa bao giờ được ăn tết của người Bắc đâu.
Buổi tối, rửa mặt xong, Kiều Hoa ngồi ở bàn trang điểm đếm tiền. Số tiền này là tiền lời của ngày hôm nay, đối chiếu với hóa đơn trừ đi chi phí hao hụt thì hôm nay lời được 68 đồng.
“Em tính thử rồi… Trừ đi một ngàn tám tiền hoa hồng của anh Hồng Quân, chúng ta kiếm được hơn 3000. Hơn nữa, trước kia kết hôn, tiền tiết kiệm của anh khoảng 5000. Cộng thêm tiền lời mỗi tháng, với lại tiền lời những lần nổ đơn…Khoảng nửa năm nữa chúng ta liền có thể mua nhà.”
Nửa năm, thời gian còn rất ngắn….Rốt cuộc cô cũng thoát khỏi cảnh đi vệ sinh công cộng rồi sao?
Bất quá, đến lúc đó phải chừa ra ít nhất 2000 để làm phí sinh hoạt hàng tháng.
“Tháng giêng anh nhờ Hồng Quân coi cửa hàng, đến lúc đó tăng tiền hoa hồng của anh ấy lên nhiều một chút.” Từ Sơn Tùng vừa nói, vừa đi qua dịch góc chăn cho Kiều Minh đang ngủ ở giường nhỏ.
“ Ân, đó là đương nhiên. Ra tháng giêng, một tuần có thể bán được lượng đồ của một tháng. Chắc lúc đó anh Hồng Quân cũng đau cả đầu đấy.”
Cười cười, Từ Sơn Tùng đi lên phía trước ôm lấy vòng eo của vợ, “Được rồi, nên đi ngủ thôi.”
“Gấp cái gì?” Kiều Hoa lấy tay chọc chọc anh, đứng dậy nhìn đồng hồ, “Mới 8 giờ rưỡi, anh mệt thì ngủ trước đi, em chưa buồn ngủ lắm.”
“Anh cũng không buồn ngủ, cho nên chúng ta có thể làm chuyện chính sự.” Không nói hai lời liền ôm eo Kiều Hoa nhấc lên, chọc cho Kiều Hoa phát ra tiếng, cũng không biết là hàng xóm có nghe thấy không.
“Nha! Anh gấp cái gì, em tự đi được!”
Từ Sơn Tùng khẽ cười, “Sợ em đi mệt.”
“Cút đi!” Tức giận nói với anh, “Sao dạo này anh đen tối như vậy, có phải Lý Hồng Quân dạy hư anh không?”
Nói, ngón trỏ chỉ vào mũi anh, Từ Sơn Tùng hơi ngẩng đầu lên, dùng miệng cắn cắn ngón tay cô, nhẹ nhàng mút mát, truyền đến cảm giác tê dại.
“Em không thích sao?” Anh cong cong môi, khuôn mặt rất đắc ý.
“Em thích bộ dạng thẹn thùng của anh trước đây hơn cơ.” Đùa giỡn với trai mới lớn, tư vị kia kích thích hơn rất nhiều!
Không đúng, phải là bị anh đùa giỡn mới đúng!
Hai người thấp giọng cười, thực mau, trên người đã không còn mảnh vải, tốc độ tay của Từ Sơn Tùng cực kỳ nhanh, vừa nhìn là biết bình thường rất hay làm!
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cơ thể yêu kiều của cô, hôn một lượt từ trên xuống dưới. Nhìn đủ hôn đủ mới chậm rãi động cơ thể.
Trong phút chốc, Kiều Hoa cảm thấy toàn cơ thể như có dòng điện chạy qua, cả người tê dại. Từ Sơn Tùng bây giờ đã nắm rõ được những điểm nhạy cảm của Kiều Hoa, làm cho não của cô nổ tung, chỉ mặc anh thỏa sức tung hoành.
Xương cốt cũng mềm nhũn. Người này đúng là có ma lực mà.
“Phanh ~” “Leng keng ~”
Cửa nhà ai đập mạnh, âm thanh đồ sứ bị vỡ vang lên.
“Mau về! Còn chạy đi chỗ nào! Mau trở về đây!”
“ Ân? Bên ngoài làm sao vậy?” Đẩy nam nhân đang nhiệt tình tấn công ra, Kiều Hoa ngẩng đầu lên nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Nhưng mà vì màn cửa kéo kín mít cho nên cô không thấy được gì cả.
“....Không biết, em đừng nhúc nhích.” Ấn bả vai cô, hôn xuống khuôn miệng nhỏ. Từ Sơn Tùng không chút nào chú ý đến động tĩnh bên ngoài, chỉ một lòng đắm chìm trong thế giới của mình.
Nhưng mà thực không khéo, hình như tối hôm nay đã xảy ra chuyện gì đó. Bên ngoài càng lúc càng ồn ào, làm cho Kiều Hoa dần hết hứng thú, hai tay nhẹ đẩy n.g.ự.c anh, lẩm bẩm, “Anh nhanh lên, em muốn ra ngoài nhìn thử.”
“Nhìn cái gì, hả?” Cúi người, muốn hôn lên môi cô, nhưng lại bị cô đẩy ra.
“Nhanh lên, đừng hôn, ân…. Nhanh lên, để em ra ngoài nhìn xem….” Bên ngoài giống như rất loạn đi, động tĩnh càng ngày càng lớn. Lòng hiếu kỳ của Kiều Hoa bị khơi dậy.
Cô gả qua đây được một năm, đây là lần đầu tiên cô nghe hàng xóm cãi nhau nha!
“Ai, anh nhanh lên, sao lâu như vậy!”
Từ Sơn Tùng: “.........”
Trên trán đầy vạch đen, đẩy nhanh tốc độ, Kiều Hoa bị kích thúc thì không nói được nữa, chỉ có thể rên nhẹ.
“A ~”
Cuối cùng, khi kết thúc, anh còn dán vào tai cô nỉ non, “Em còn muốn ra ngoài sao?”
Kiều Hoa mệt đến hết hơi, không có chút sức lực nhưng vẫn mạnh miệng, “Muốn…”
Nói rồi bò qua người anh.
Từ Sơn Tùng cười ra tiếng, cánh tay thon dài kéo cô lại, đem người ôm vào lòng.
“Đừng đi, em ngủ đi, có chuyện gì mai lại nói.”
“Anh đúng là phiền…”
“Ngủ đi, em mệt rồi.”
“Không cần…”
Nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, “Ngủ đi, ngủ đi.”
Phảng phất như có ma lực, không quá ba phút, Kiều Hoa liền không chịu nổi mà nhắm mắt lại, nặng nề ngủ trong lòng anh.
Từ Sơn Tùng cười cười, chậm rãi vuốt ve lưng cô, cười cười, rõ ràng là bộ dạng của lão hồ ly.
“Ngủ ngon, mơ đẹp.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT