Lúc này, Từ Sơn Tùng mới chú ý đến phong thư trên bàn.

Mở ra, anh nhanh chóng đọc nội dung bên trong, sau đó ném thẳng lá thư vào sọt rác.

Kiều Hoa có dự cảm không ổn, “Làm sao vậy, lại là mấy lời không dễ nghe sao?”

Từ Sơn Tùng lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh cô, “Không phải.”

“Nhìn xem bộ dạng không vui của anh kìa.” Kiều Hoa chọc chọc mặt anh.

Từ Sơn Tùng hơi cười một chút, đáy mắt toát ra tia dịu dàng, Kiều Hoa cho rằng cô bị hoa mắt.

“Làm sao vậy? Rốt cuộc trong thư viết cái gì?”

“Em muốn nhìn? Đây, cho em.” Bỗng nhiên anh cúi đầu đem lá thư đưa qua, nhưng Kiều Hoa lại khoanh tay không nhận.

“Không xem, anh có thể nói sơ qua, nếu là lời không dễ nghe thì đừng nói nữa.”

Anh im lặng vài giây, nâng mặt lên, cười, “Chờ qua Tết Tây, để cho Lý Hồng Quân coi cửa hàng, anh dẫn em đi về phương Bắc một chuyến.”

Tết m Lịch năm nay sớm hơn năm ngoái, hai tháng nữa là là tới, sau mấy ngày tết Tây là Tết m Lịch. Nếu bây giờ về phương Bắc thì không kịp ăn Tết Tây.

Kiều Hoa sửng sốt một chút, nghĩ thầm cũng nên về quê chồng một chuyến.

“ n, anh an bài đi, em sao cũng được.”

Anh chậm rãi vuốt ve bàn tay cô, lòng bàn tay hơi khô ráp, sờ vào có chút ngứa, “Nếu bọn họ không thích em, anh lập tức dẫn em với Minh Minh về.”

Một câu đã đem Kiều Hoa chọc cười, trong lòng cũng thoải mái hẳn lên, “Được rồi, đến lúc đó lại nói. Hiện tại tình huống như thế nào em cũng không rõ lắm.”

Từ Sơn Tùng cúi người, ở sườn mặt cô nhẹ nhàng in một nụ hôn, “Yên tâm, anh vĩnh viễn là chỗ dựa cho em dựa vào, không cần chú ý đến ánh nhìn của người khác.”

“ n, em biết rồi.” Đem rổ rau đã lặt xong đẩy vào n.g.ự.c anh. “Anh đi rửa đi.”

“Được.”

Nhìn bóng dáng Từ Sơn Tùng đi xa, Kiều Hoa mới rót cho mình một ly nước, nhưng cô không chú ý là nước vẫn còn nóng, kết quả là bị phỏng lưỡi nhẹ Đêm nay là Từ Sơn Tùng xuống bếp, tay nghề của anh so với lúc mới kết hôn thì đã tiến bộ hơn nhiều. Ăn xong, mang theo con trai đi dạo một vòng công viên, trở về tắm rửa rồi đi ngủ.

Tối hôm nay, anh thật ôn nhu, Kiều Hoa mơ hồ cảm thấy mình như đang phiêu phiêu trên mặt hồ, như con thuyền nhỏ, lảo đảo, lắc lư, phiêu diêu tự tại, không biết đích đến là nơi nào, cũng không biết sẽ đi về đâu.

===================

Bận rộn chuyện buôn bán đến quên cả thời gian, nếu không phải có thư thì cả hai vợ chồng Kiều Hoa phải đến gần cuối năm mới nhớ đến chuyện ăn tết.

Dọn dẹp một chút rồi nhanh chóng đi xếp hàng mua vé xe lửa.

Lúc này không giống như sau này, có thể mua vé xe trên mạng. Hơn nữa còn là dịp tết m Lịch cho nên càng khó mua vé hơn nữa. Cảnh cả một nhà xếp hàng mua vé xe lửa là chuyện bình thường ở huyện.

Nhưng muốn mua vé không phải chỉ cần xếp hàng là được, còn phải có phiếu kế hoạch, còn phiếu đi đường, sau đó mới có thể xếp hàng mua vé.

Lúc này, không cần biết là đến sớm đến đâu, chỉ cần đến nhà ga thì đâu đâu cũng toàn là người, mọi người xếp hàng mua vé đông nghẹt. Xếp hàng ba ngày ba đêm, nhịn đói nhịn khát mới mua được vé cũng là chuyện bình thường

Từ Sơn Tùng đã ngồi xe lửa vào dịp tết m Lịch rồi, tư vị kia thật sự rất ám ảnh, nhớ tới liền rợn da gà.

Nó giống hệt như mấy con cá mòi trong lon cá hộp, vừa chật vừa hẹp? Hơn nữa phải ngồi xe lửa 3 ngày 3 đêm mới đến, có khi còn lâu hơn….Đó là đoạn ký ức mà Từ Sơn Tùng không muốn nhớ lại chút nào.

“Anh đi xem thử có thể mua vé giường nằm hay không, nếu không mua được thì không về Bắc nữa.” Anh không thể để cho vợ với con trai mình chịu khổ như vậy được. Người lớn cũng không được mà đứa nhỏ lại càng không.

Kiều Hoa không hiểu nguyên nhân, “A? Sao không về nữa vậy?”

“ n” Từ Sơn Tùng giải thích, “Em chưa ngồi xe lửa nên chưa biết, từ Lê An đến An Thành ít nhất phải ba ngày ba đêm, trên đường còn phải đổi xe. Mà trên xe có không ít người, đến thở còn khó khăn, anh sợ em với Minh Minh chịu không nổi.

Nhớ lại hình ảnh mọi người như con cá bị ép chặt vào nhau, Kiều Hoa rùng mình một cái, “Vậy anh đi thử đi, nếu không có giường nằm thì chúng ta không về. Để em ngồi như vậy thật sự là em không chịu nổi.”

Từ Sơn Tùng ra cửa nhờ người, Kiều Hoa cũng không biết anh muốn tìm anh, những cô nghĩ là Hầu Tài Quân, rốt cuộc anh ta cũng thần thông quảng đại….

Buổi sáng ra cửa giữa trưa liền trở về. Kiều Hoa vội vàng chạy lên tiếp đón, “Thế nào, anh có mua được vé giường nằm không?”

Từ Sơn Tùng nhanh chóng đi vào nhà, khóe miệng hơi cong lên, cho cô một ánh mắt trấn an, “ n, mua được. Ba của Lê Ngọc mua giùm cho nhà mình.”

“A! Thật tốt quá!” Cao hưng xong thì lại hơi lo một chút, “Cũng không biết nên cảm ơn người ta thế nào!”

Từ Sơn Tùng không chút để ý mà cười rộ lên, tự rót cho mình một chén nước, “Đều là bạn bè, hôm nay anh ấy giúp anh ngày mai anh giúp lại anh ấy, đều giống nhau.”

Xã hội thời này rất ứng với câu nói: Thêm một người bạn liền thêm một cách giải quyết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play