Gần đây mỗi ngày đều ở nhà quá mức nhàn nhã, vừa có báo vừa có trà, còn có cả cô vợ xinh đẹp lượn qua lượn lại, con trai đáng yêu thường xuyên tới tìm anh đòi nghe chuyện cổ tích. Không khí trong nhà vừa hòa thuận vừa vui vẻ, làm cho anh cảm thấy như mình đang sống trên thiên đàng.

Kiều Hoa tức giận nhéo nhéo lỗ tai anh, “Anh làm cái gì? Minh Minh còn ngay đây đó.”

Hai vợ chồng không hẹn mà cùng quay qua tìm bóng dáng con trai bảo bối, Kiều Minh hưng phấn mà khua tay múa chân với hai người, “Con cũng muốn được hôn hôn!”

Kiều Hoa: “............”

Từ Sơn Tùng nhịn cười ôm con trai đặt lên trên đùi mình, anh hôn lên khuôn mặt nộn nộn của cu cậu, “Được, ba ba cũng hôn hôn Minh Minh.”

Hôm nay anh mới cạo râu, trên mặt không còn mấy cọng râu cứng ngắc nữa mà là làn da mềm mềm, hôn lên mặt có chút ngứa, Kiều Minh bị râu tơ làm cho bị nhột, cơ thể nhỏ nhắn không ngừng ngọ nguậy để thoát né ra.

Không biết hôm nay hai ba con nhà này ăn trúng cái gì mà lại rất vui vẻ, cả hai cứ dính lấy nhau hi hi ha ha.

Kiều Hoa nhanh chóng đem con trai “cứu” ra, vỗ vỗ ra hiệu với Từ Sơn Tùng, “Được rồi, anh đừng chọc Minh Minh nữa. Đi, mẹ dẫn Minh Minh đi mua bánh sinh nhật.”

“Dạ được!” Thoát khỏi cái hôn của Từ Sơn Tùng, cậu nhóc Kiều Minh lập tức cọ cọ trong n.g.ự.c mẹ thêm một lát. Hai mẹ con mặc đồ mới đi mua bánh kem sinh nhật còn thuận tiện mua đồ về nấu ăn.

Trước khi đi, Kiều Hoa quay lại dặn Từ Sơn Tùng, “Anh qua phòng bếp nấu cơm giùm em, còn rau thì để em về xào, đỡ phải lãng phí thời gian.”

Từ Sơn Tùng buông tờ báo trong tay xuống, “Được, anh biết rồi.”

Đây là lần đầu tiên trong đời Kiều Minh được ăn bánh sinh nhật, cả một đường cậu nhóc đều hưng phấn, “Mẹ, khi nào chúng ta có thể ăn bánh sinh nhật?”

Hai con mắt của Kiều Minh cứ dán vào cái bánh kem.

Kiều Hoa buồn cười, “Chờ ăn cơm xong, nghỉ trưa một lát, buổi chiều có thể ăn.”

Cậu nhóc chắp hai tay trước ngực, bộ dạng như đang ước nguyện, “Vậy được rồi, con hy vọng thời gian trôi nhanh một chút, buổi chiều mau đến đi ~” Sợ dầu ăn làm dơ vay, trưa nay Kiều Hoa quyết định cho cả nhà ăn canh bí đao thôi, nấu một nồi canh đơn giản, giữa trưa ăn ít một chút để bụng chiều con ăn bánh kem.

Nói thật, từ khi Từ Sơn Tùng đem tiền lương nộp lên, thức ăn trong nhà do Kiều Hoa quyết định. Có thể nói nhà cô ăn không kém gì bữa ăn của thế kỷ hai mươi một. Nhìn Kiều Minh là biết, cả người cậu nhóc nhiều thêm một vòng thịt, hiển nhiên là mỗi ngày đều được ăn ngon.

Có đôi khi Kiều Hoa lỡ vung tay quá trán, tiêu xài phung phí, đem phiếu gạo phiếu thịt trong nhà tiêu hết khiến cho Từ Sơn Tùng phải đi chợ đen mua với giá cao hơn. Tuy là mắc một chút, nhưng vẫn trong phạm vi hai vợ chồng có thể trả nổi.

Ở bên ngoài cửa sổ, Ngô Quế Phương đem tô cơm đứng ở đó ăn, vừa ăn vừa tám chuyện với, đây là thói quen từ lâu của hàng xóm trong nội viện.

Ăn được trong chốc lát, đoàn người Từ gia từ trong nhà đi ra, đôi mắt Ngô Quế Phương dừng lại trên người Kiều Hoa, hai mắt chị sáng lấp lánh.

“Là váy em tự may hay mua vậy?”

Sợ tay mình có vết bẩn làm dơ cái váy, nên Ngô Quế Phương chỉ đứng ở một bên nhìn không đi qua sờ thử.

Kiều Hoa cúi đầu nhìn chiếc váy, cười nói: “Là em tùy tiện may một cái đó, cũng được đúng không?”

“Trời ơi, được cái gì mà được. Em bận cái váy này đẹp như mấy ngôi sao nổi tiếng trên phim mới bận thôi.” Kia, bộ phim 《 Tình Lư Sơn 》, một bộ phim đang công chiếu gần đây, nữ chính trong bộ phim đó thay không phải 40 thì ít nhất là 30 bộ quần áo, bộ nào cũng đẹp, làm người xem không khỏi trợn tròn mắt.

Đáng tiếc, phim cũng chỉ là phim, không thể mượn về may giống dị, không có mẫu thì không thể đối chiếu làm theo nha!

Tống Thanh Bình cảm thán, “Là em tự làm thật hả! Nếu mà em không nói, chị còn tưởng em tới tiệm nào lớn nào đó mua không đó! Chị còn đang cố nhớ hai ngày trước chị đi dạo sao lại không thấy cái váy nào giống này.”

Ngô Quế Phương há to miệng, suýt nữa thì nghẹn cơm, gật đầu tán thành, “Đúng, xém thì chị cũng bị lộn! Màu xanh này làm da em trắng thật đó, nếu chị mặc vào, cũng không biết có trắng được như vậy không?”

Da Kiều Hoa rất trắng, da của Ngô Quế Phương cũng là da trắng, nhưng đứng cạnh nhau thì có thể thấy hai làn da vẫn có sự chênh lệch với nhau.

Lấy ba muỗng muối cà phê bỏ vào canh, Kiều Hoa bật cười, “Em cũng không biết nữa.”

Kiểu váy này ba mươi năm sau tuyệt đối là kiểu phổ biến, đi đường rất dễ dàng bắt gặp. Nhưng đặt vào thập niên 80 thì xác thực là mẫu váy độc lạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play