Chậm rãi nâng tay, bàn tay chạm vào cằm nhọn của nam nhân.
“Sơn Tùng……”
Không biết vì sao, nhưng mỗi khi có cảm giác không an toàn, cô càng thích kêu tên anh, để anh đáp lại mình.
“ n?”
Cũng giống như cô, Từ Sơn Tùng rất thích thú mỗi khi cô vợ nhỏ gọi tên mình, đặc biệt là khi không gọi họ tên đầy đủ.
Có trời mới biết, giọng nói của Kiều Hoa mềm mềm mại mại, mỗi khi gọi tên anh làm cho cả người anh đều tê dại.
Đương nhiên, anh vẫn thích nghe cô gọi anh là “chồng” nhất. Anh đã may mắn nghe qua hai lần, đến giờ vẫn chưa đủ may mắn để nghe lại.
Thân thể ở bên dưới hơi vặn vẹo, đem cơ thể hai người càng thêm dán chặt vào nhau. Anh cúi đầu, đem mặt chôn vào hõm vai của cô, thổi luồng khí nóng bỏng.
Bỗng nhiên, anh nghe được giọng nói ồm ồm của cô vợ nhỏ, “Sơn Tùng, đừng làm cho em lo lắng.”
Từ Sơn Tùng bất đắc dĩ cười cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương, “Sao còn suy nghĩ nhiều như vậy. Đừng lo lắng. Ngoan, ngủ đi.”
“Em sợ hãi thật, không phải nói đùa.” Cô vươn hai tay ra dùng sức ôm chặt lấy anh, giữa hai người một chút kẻ hở cũng không có.
“Anh nhất định phải sống cho thật tốt, phải chăm sóc em và con cho thật tốt.”
Thanh âm trong trẻo cứ lặp đi lặp lại trong n.g.ự.c anh, Từ Sơn Tùng cảm thấy tim mình như bị cô lấy mất rồi. Nếu không phải vừa rồi hai người đã làm một hiệp, anh thật sự muốn quấn lấy cô làm thêm một hiệp nữa.
Đem cơ thể của cô vợ nhỏ dán chặt vào n.g.ự.c mình, anh dùng giọng nói ôn hòa để an ủi cô hệt như đang dỗ một đứa nhỏ, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve sống dọc sống lưng của cô để an ủi.
“Được, anh đồng ý với em sẽ an toàn. Ngủ đi, mơ đẹp nhé.” Thanh âm của anh hết sức ôn nhu giống như một dòng nước âm đang chảy trong lòng ngực.
Rốt cuộc Kiều Hoa cũng an tâm, cô cười. Nhắm mắt lại, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Trong mơ, cô nhìn thấy một nhà ba người bọn họ, cả nhà cô không chỉ hạnh phúc mà còn có nhà mới, xe mới….Và Từ Sơn Tùng vẫn luôn ở bên cạnh hai mẹ con cô a.
=============
Đầu tháng chín, trời vẫn còn nắng cuối thu, mặt trời không còn muốn thiêu đốt vạn vật nữa, nhưng vẫn giống như kẹo mạch nha chói chang không ngừng. Người đi đường đều cố gắng đi thật nhanh để về nhà, hoặc đi dưới những tán cây cho đỡ nắng.
Hôm nay là ngày tám tháng chín, cũng là ngày sinh nhật Kiều Minh. Kiều Hoa cố ý làm cho cậu nhóc một bộ quần áo mới, cũng tự may cho mình một chiếc váy liền mới.
Trang phục hè của em bé nam không có kiểu dáng gì mới mẻ. Kiều Hoa quyết định may tay áo ngắn hơn một chút cho đáng yêu, cô cũng đã quyết định mẫu thiết kế cho váy của mình.
Lấy sắc xanh làm chủ đạo, trên cổ áo có may đường viên hoa, cổ tay có thuê thêm một vài nhánh hoa sơn trà để điểm xuyến, vừa thanh nhã lại không mất đi vẻ hoạt bát, bận vào mùa hè còn rất mát mắt. Cô còn nhấn phần eo lại có ý làm xòe phần váy dưới, tạo cảm giác vừa phiêu dật vừa linh động, hệt như một tinh linh quyến rũ.
Bận vào người, mỗi bước đi đều làm cho tà váy phất phơ nhẹ nhàng trong không trung.
“Em nhìn xem, trên báo cũng đã nói, không phải là không cho buôn bán mà là không cho làm lớn, làm lớn chính là đầu cơ trục lợi, chính là làm tư bản… Còn có trường hợp này nữa nè, nhà này bán hạt dưa, có đăng ký nhãn hiệu, mở công ty, còn thưa công nhân, kiếm lời….được hơn trăm vạn? Kia, đúng là con số lớn. Lương bình quân hàng tháng của công nhân mới có 50 đồng, nhà này kiếm hơn trăm vạn….Đúng là trâu bò mà. Anh đọc mà chưa thấy có người bày bán vỉa hè nào bị bắt. À, còn có có này, người kia thuê hơn mười công nhân đã bị mời đi uống trà rồi. Cái này, cái này chính là Tôn Tuần, cậu ta đi trên con đường bất chính, kiếm lời hơn trăm vạn…..Trách không được bị phía trên nhòm ngó…..”
“Được rồi, anh đừng đọc báo nữa. Anh mau nhìn em nè, đẹp không?”
Nam nhân này từ lúc ở nhà không đi bán nữa, đã đem tờ báo thì cô vợ thứ hai rồi! Mỗi ngày không cầm trên tay lật qua lật lại đọc thì không chịu được. Nhiều khi hai vợ chồng đang ở chung với nhau anh vẫn rất chăm chỉ đọc báo.
Từ Sơn Tùng vẫn chưa đã thèm, “Anh cảm thấy chúng ta có thể chuẩn bị khai trương bán lại. Mấy món kẹp tóc lợi nhuận thấp thì cứ bán một ít. Túi cũng không tồi, thành Bắc còn chưa có nhiều, anh qua đó bán túi với kẹp, nhất định kiếm được không ít.”
“Hôm nay là ngày mấy, anh có thể đặt sự chú ý lên hai mẹ con em một xíu được không?”
Kiều Hoa trừng mắt nhìn anh, đem báo trong tay Từ Sơn Tùng rút ra. Cô mặc váy mới xoay một vòng trước mặt anh. Từ Sơn Tùng ngây ngốc hai giây, ngay sau đó, mắt anh sáng lên, cánh tay duỗi ra ôm cô vợ nhỏ xinh đẹp vào lòng nhắm ngay đôi môi hồng nhạt hôn xuống.
Hôn xong, còn không quên cắn nhẹ lên môi cô, “Đẹp, vợ của anh xinh như một thiên thần.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT