Từ Sơn Tùng bên này còn đang phân tích cẩn thận, bên kia, trong đầu Kiều Hoa đã lóe qua một ý niệm. Ám chỉ như vậy cũng quá rõ ràng rồi, đều là hàng xóm được mấy tháng, sao Kiều Hoa còn không biết tính tình của thím Điền. Cô không thể xem nhẹ chuyện này được!
Kiều Hoa vội vàng buông đũa xuống, tươi cười nhìn thím Điền, “Đúng rồi thím, thím tới vừa lúc, con với Sơn Tùng định ăn cơm xong qua tìm thím có chuyến đó.”
Từ Sơn Tùng liếc nhìn vợ một cái.
Thím Điền cơm cũng không thèm ăn, tò mò hỏi lại, “Tìm ta?”
Kiều Hoa cười gật đầu, “Là như thế này, tụi cháu đặc biệt qua mời thím, muốn nhờ thím cắt vải giùm. Chính là giống thế này.”
Cô đến trước máy may, đem miếng vải đã cắt xong thành hình dạng đưa qua cho thím Điền.
Thím Điền một tay cầm đũa, một tay nhận lấy. Thím ấy cầm lên đánh giá.
“Con định qua nhờ thím, con đưa nguyên liệu cho thím để thím cắt ra giống vậy giùm còn, một túi hai hào. Thím thấy thế nào?”
“Gì? Hai hào?” Này không phải là miếng bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống sao?
“Là cắt một túi hai hào.”
Thím Điền có chút không tin, “Cháu thật để cho ta làm việc này?”
Cắt vải rất dễ, một giây là xong, một ngày có thể làm không biết bao nhiêu miếng. Cái này so với Trương Hồng Yên kiếm được còn nhiều hơn! Việc nhẹ như thế này mà kiếm được hai hào?
Tổng thế bà vẫn cảm thấy không tin được.
Kiều Hoa cười rộ lên, vừa khen vừa nói: “Nhìn thím nói kìa. Trong viện này, ai làm cái này hợp hơn thím?”
Lời này làm thím Điền rất thích, đây chẳng phải là Kiều Hoa nói mắt bà ta vẫn còn tốt sao. Vì thế mà tâm tình khó chịu của thím Điền nhanh chóng bay mất.
“Được a! Không thành vấn đề, vừa lúc ta cũng không có việc gì. Mười ngày nửa tháng nữa ta rất rảnh, cháu cứ đưa qua đây.”
Không rảnh mới lạ, thím Điền không đi làm, ở nhà lại không làm gì, mỗi ngày chỉ ở trong nhà tránh rét. Ở nội viện này, ai còn nhàn hơn so với thím Điền. Cuối cùng, thím Điền vui vẻ xách theo miếng vải mang về. Lúc này, Từ Sơn Tùng có thể đoán được đại khái sự tình. Anh không thể không khen, đầu óc Kiều Hoa thật sự rất tốt.
“Thím Điền là người nhỏ nhen, nếu em đưa đồ cho người khác mà không đưa cho thím ấy, nhất định thím Điền sẽ qua tìm em tính sổ.” Từ Sơn Tùng cười nói.
“Đúng vậy a. Không phải nói là không nên đắc tội tiểu nhân sao? Tuy rằng thím Điền không nhất định là tiểu nhân, nhưng dù sao so sánh như vậy cũng không có sai.” Tóm lại, không thể dựa theo cách đối xử như người bình thường mà đối đãi được.
Hàng xóm láng giềng, có nhiều lúc, nhiều chuyện, không phải là một hai câu có thể giải quyết được, một hai câu là định nghĩ xong. Chỉ có thể nói, gặp chuyện gì, gặp người nào cứ dựa vào đó mà giải quyết.
Dựa vào bài học kinh nghiệm lần trước, lần sản xuất túi này, Kiều Hoa không tự làm hết mọi chuyện. Cô chỉ thiết kế cùng làm túi mẫu, còn việc làm ra những mẫu tương tự liền giao cho mấy người Ngô Quế Phương. Cuối cùng, cô chỉ cần kiểm tra lại sản phẩm.
Giá của túi cao, không thấp giống bao tay, cho nên Kiều Hoa quyết định một ngày làm mười túi. Cô cảm thấy như thế là đủ bán rồi.
Có thím Điền gia nhập, Ngô Quế Phương cùng thím Trần không cần tự mình cắt vải nữa, chỉ cần ghép lại rồi may, giảm bớt được một phần tư thời gian. Nhờ có như vậy, mà mỗi ngày họ có thể làm ra được tận sáu cái túi.
=========================
“Tùng tùng tùng ~”
Mười hai giờ trưa, chuông tan học trường Nhất Trung ở Lê An vang lên. Mấy học sinh từng nhóm từng nhóm hi hi ha ha vui vẻ ra khỏi cổng trường. Con phố nhỏ trống trải lặp tức náo nhiệt lên hẳn.
Hơn phân nửa học sinh trường Nhất Trung muốn đi về phải qua hẻm Thanh Đằng. Trên đường về nhà thì nhìn xem cái sạp ven đường có bày bán gì mới hay có món gì cần mua hay không.
Và không bất ngờ, sạp hàng của Từ Sơn Tùng hôm nay rất thu hút ánh nhìn. Bên cạnh sạp hôm nay có bày thêm cái giá ba chân treo đồ, trên đó treo mấy cái túi khác nhau về kích cỡ. Mấy cái túi đều may rất tỉ mỉ, không hề nhìn thấy chỉ thừa, màu sắc của túi cũng là mấy màu thu hút ánh nhìn.
Màu sắc chính của túi là màu vàng nhạt, được trang trí thêm trên đó những món đồ có tông ấm. Ví dụ như là hoa hồng nhạt, hay là mây màu xanh. Mấy chiếc túi này không chỉ có tính thẩm mỹ mà còn có tính ứng dụng. Mỗi miếng vải trang trí không những để cho đẹp mà còn có thể đựng mấy thứ nhỏ linh tinh như tiền xu, kẹp tóc, dây cột tóc. Đối với mấy nữ sinh mà nói, chiếc túi này thật sự rất cần thiết, đi toàn bộ Lê An cũng không tìm ra cái nào giống như vậy.
Nhìn kỹ hơn một chút, hình như sau túi có thêm hai cái quai đi. Túi sạp này sao kỳ lạ như vậy!
Mọi người tò mò đi qua sạp của Từ Sơn Tùng lật xem. Anh đứng bên cạnh giới thiệu cho mọi người, lúc này bọn họ mới vỡ lẽ, thì ra túi này còn có thêm một công dụng khác.
Hai cái dây nhỏ là hai dây xách của túi, hai dây lớn phía sau là quai đeo, túi này còn có thể dùng như là ba lô. Tuy rằng, nếu đeo như ba lô thì hơi giống cặp đi học nhưng mà nó lại rất mới mẻ a!
Kiểu dáng độc lạ như vật, ai cần quan tâm nó có ứng dụng hay không? Huống chi túi này còn rất có tính thiết thực. Vừa mới mẻ vừa dùng được nhiều trường hợp, khó tránh khỏi muốn bỏ tiền ra mua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT