Từ sau khi gặp được vợ con của Từ Sơn Tùng, nữ sinh tên Thẩm Tố Cầm không còn ghé lại sạp của anh thêm lần nào nữa, cũng không có giúp anh tuyên truyền. Đối với việc này, Từ Sơn Tùng tỏ vẻ không để ý, dù sao, theo anh thì chất lượng và kiểu dáng mới mẻ chính là vũ khí quảng cáo tốt nhất.

Bên này, sau một ngày dùng để thiết kế mẫu và may, cuối cùng, mẫu túi mới do Kiều Hoa thiết kế cũng đã được ra lò.

Hôm sau, cô qua mời Ngô Quế Phương đến nhà mình. Kiều Hoa hỏi chị ấy có muốn giúp đỡ mình may túi hay không. Cô cũng sẽ đưa nguyên vật liệu, nhưng túi này khó hơn nên một túi được 5 hào.

Ngô Quế Phương vừa nghe, vội vàng cầm hết ba mẫu túi xách lên, “Là ba mẫu này sao? Đưa cho chị hết đi, chị có thể, đảm bảo chất lượng tốt luôn!”

5 hào a, còn là 5 hào hẳn hỏi! Đừng nhìn thấy 5 hào là không nhiều, dựa theo tốc độ của chị ấy, một ngày làm ba bốn túi hẳn không có vấn đề gì đi? Hai đồng liền nằm trong tay a, một tháng là 60 đồng, so với lão Hồ chồng chị còn kiếm được nhiều hơn!

“Được a, buổi chiều chị giao túi cho em, mỗi loại làm một cái đi. Em xem thử mẫu nào bán được thì đẩy mạnh mẫu đó.” Bên này cô còn định thiết kế thêm hai mẫu túi nữa, cho nên cô không có chỗ để lưu hàng mẫu.

“Được được được, buổi chiều chị giao cho em. Vậy không ở lại tâm sự với em nữa, chị đi về làm cho kịp!” Nhắc tới kiếm tiền, cả người Ngô Quế Phương đều tràn đầy khí lực, chị ấy hận không thể ăn, nằm, ngủ, nghỉ với cái máy may.

Tốc độ của Ngô Quế Phương so với dự tính của Kiều Hoa còn muốn nhanh hơn, chất lượng tốt mà tiến độ cũng rất mau. Kiều Hoa nhận ba cái túi trong tay xem qua chi tiết, đường may cẩn thận, kích cỡ phù hợp. Cơ hồ so với túi mẫu mà cô làm ra còn muốn tinh xảo hơn một chút.

“Được a, tay nghề của chị Ngô thật tốt a. Cái này cũng phải là có tám hay mười năm kinh nghiệm rồi đi. Chị đúng là nhân tài a.”

Nhận được lời khen, Ngô Quế Phương có chút ngượng ngùng, chị cười một chút, “Không nói gạt em, hồi nhỏ điều kiện của nhả chị khá tốt, khi chị sáu tuổi trong nhà đã có máy may. Khi đó còn đi học nên chưa đụng vào, nhưng bắt đầu từ sơ trung chị đã tự may quần áo cho mình.”

Kiều Hoa yên lặng thầm tính thời gian may của Ngô Quế Phương, có lẽ thời gian dùng máy của chị ấy với cô không khác biệt lắm. Khó trách, chị ấy lại quen tay hay việc, chất lượng đồ cũng rất tốt.

=====================

Sáu cái túi được Từ Sơn Tùng bày bán, giữa trưa, lúc về nhà ăn cơm, anh thuận tiện kể cho cô nghe về thành tích.

“Túi nhỏ, túi cỡ vừa đều được bán hết. Còn túi lớn người ta ngại đắt nên không muốn mua.”

“Nha, như vậy cũng không tồi a. Anh tính giá cả như thế nào?”

Từ Sơn Tùng: “ Túi nhỏ anh lấy 6 đồng, túi trung anh lấy 8 đồng, còn túi lớn thì 10 đồng.”

Kiều Hoa, “ Kia, khó trách không chạy. Giá này cũng không phải là con số nhỏ chút nào đâu.”

Túi lớn quả thật không đáng yêu, xinh đẹp như túi nhỏ. Người mua túi lớn chủ yếu là vì như cầu chính đáng, có thể đựng được nhiều đồ, cho nên so với tình mỹ quan thì tính ứng dụng quan trọng hơn nhiều. Một túi lớn mười đồng thì có thể bỏ tiền ít hơn mua mấy bao tải rắn chắc khác!

Kiều Hoa nghĩ nghĩ gì đó, “Được, em biết rồi!”

Vì thế Kiều Hoa đẩy nhanh tốc độ sản xuất túi trung. Túi trung cần mười cuộn chỉ, túi lớn cần mười hai cuộn chỉ. Nếu tập trung vào túi trung thì không những lời hơn mà còn bán chạy hơn. Làm túi so với làm bao tay thì phức tạp hơn, chỉ một mình Ngô Quế Phương thì không kịp tốc độ, vì vậy, Kiều Hoa liền qua tìm thím Trần ở cách vách.

May thủ công không tiện, một vài chỗ may chi tiết thì dùng máy may mới tốt, cho nên Kiều Hoa không đi tìm thím Điền.

Đương nhiên, không tìm thím Điền vì không có máy may thì cô cũng không tìm hai con dâu Trần Gia.

Kiều Hoa đối với mọi người đều rất công bằng.

Bên này, Kiều Hoa vội đến mức chân không chạm đất. Ở đối diện, thím Điền không được nhờ thì không vui. Giờ ăn cơm chiều, thím ấy cầm một chén cơm ung dung đến nhà Từ Sơn Tùng.

Lúc tới nói, một nhà ba người Từ gia cũng đang ăn cơm.

“Nha, đang ăn cơm sao!”

Kiều Hoa hút hết sợi mì bỏ vào miệng, ngẩng đầu lên, cười cười với thím Điền, “Thím ăn chưa? Thím vào nhà ngồi, bên ngoài lạnh lắm.”

Chỉ là một câu khách khí, không nghĩ người thật sự đi vào ngồi.

Thím Điền lắc m.ô.n.g nghiêng người đi qua cửa, trên tay còn cầm một chén cơm lớn. Bên trong có cháo trắng, bên trên còn có dưa muối ngâm, khoai tây sợi, lại thêm hai miếng bánh dưa chuột, không có món thịt nào trong chén.

Thời điểm đến bên bàn ăn, thím Điền nhìn vào bàn cơm nhà Kiều Hoa, líu lưỡi nói: “Ăn ngon như vậy.”

Khóe miệng Kiều Hoa giật giật, “Chỉ là mì sợi, không phải đồ ngon gì.”

Giữa trưa cô hầm nửa con vịt, buổi tối liền ăn thanh đạm một chút. Bất quá, tô của mỗi người đều có thêm một trái trứng ốp la và ít thịt vịt vụn, chan thêm nước vịt hầm hồi trưa, thơm nhưng không ngán.

“Khá tốt, này không phải còn có trứng sao!” Nghe ngữ khí của thím Điền, Kiều Hoa liền biết thím ấy qua đây vì có chuyện.

Quả nhiên ~

“Ta nghe Hồng Yên nói gần đây cháu có làm một sản phẩm mới. Là gì vậy? Túi sao?”

Bỏ chén cháo xuống, thím Điền hỏi tiếp, “Kiếm được không ít đi?”

Kiều Hoa cắn một ít trứng gà, nuốt nuốt hết đồ ăn trong miệng, “Vừa đủ tiền nguyên liệu mà thôi.”

Thím Điền bĩu môi, tiền nguyên liệu? Ai mà tin.

“Ha hả, có phải kiếm được không ít không?” Thím Điền ngoài cười nhưng trong không cười.

Câu nói này đã thành công làm cho Từ Sơn Tùng liếc mắt nhìn thím ấy thêm một cái. Người này, nói chuyện âm dương quái khí, bình thường cũng không thấy thích người nhà anh gì cho cam, hôm nay, qua đây làm gì không biết?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play