Kiều Hoa nghe xong cả người đều trầm mặc, lòng n.g.ự.c giống như bị ai dùng một con d.a.o cùn cưa vào, vừa đau vừa dày vò.

“Kia….Tết Âm Lịch năm nay…..Em có thể về với anh sao?”

Trong nhà một mảnh yên tĩnh, trầm mặc thật lâu, trầm mặc đến mức cô tưởng anh đã ngủ quên rồi, anh mới nhỏ giọng lên tiếng, “Không trở về.”

“Vì cái gì?”

Từ Sơn Tùng nuốt xuống sự chua xót trong lòng ngực, đem cô kéo vào lòng, ôm chặt cô lại.

“Bọn họ không thích em.”

Anh sợ, sợ cô phải chịu ủy khuất.

Từ Sơn Tùng mười tám tuổi đi đầu cơ trục lợi, chưa sợ qua; hai mươi tuổi vào nam, cũng chưa từng sợ; hai mươi lăm tuổi tự mình lấy vợ, càng không có gì phải sợ.

Kiều Hoa là anh sống hai mươi lăm năm mới gặp được, anh muốn để cô trong lòng bàn tay mà nâng niu, xem như bảo bối.

Có trời mới biết, hai tháng này, khi cùng cô kết chuyện vợ chồng, anh có bao nhiêu vui sướng, có bao nhiêu hạnh phúc thỏa mãn.

Nhưng mà, hạnh phúc bao nhiêu thì cũng thấp thỏm bấy nhiêu. Có đôi khi trong đêm khuya anh bừng tỉnh giấc, anh sợ những ngày tháng tốt đẹp vừa rồi chỉ là một giấc mộng ảo mà thôi.

Tuy rằng ý kiến của cha mẹ và anh hai không ngăn cản được anh, nhưng anh vẫn thấp thỏm như cũ. Anh sợ, chỉ một chút nguy hiểm thôi cũng sẽ phá hư hạnh phúc bọn họ không dễ gì có được.

Anh không muốn hạnh phúc vất vả lắm mới có được, sẽ giống như bong bóng mà Phao Phao thổi, chọc một cái liền vỡ tan.

“Không có con dâu nào cưới rồi mà chưa gặp qua ba mẹ chồng. Anh mỗi tháng đều gửi 30 đồng về nhà, chứng minh trong lòng anh vẫn nhớ người nhà rất nhiều. Nếu anh đã xem bọn họ là người thân của mình, chúng ta là vợ chồng, người thân của anh đương nhiên em cũng muốn gặp. Cho dù là bọn họ có thích em hay không, vẫn nên gặp một lần.”

Huống hồ, mỗi năm Từ Sơn Tùng đều về quê ăn tết. Năm nay vừa cưới vợ, lại không về, việc này làm cho người nhà của anh phải làm sao đối đã với cô được?

Bọn họ có cảm thấy cô thổi gió bên tai anh không? Cảm thấy anh là bạch nhãn lang, có vợ quên mẹ không?

Kiều Hoa không thích cách làm của anh hai mình, càng không thích chị dâu ngang ngược. Cô không hy vọng người ngoài nói mình giống Ngưu Xảo Lệ, càng không muốn Từ Sơn Tùng biến thành bộ dạng giống anh trai Kiều Quốc Bân nhà mình….

“Bất quá, nếu anh không muốn em đi cũng chả sao.”

Thời buổi này, đi xa toàn phải ngồi xe lửa. Từ bắc đến nam ít nhất cũng mất ba bốn ngày trời. Lộ trình dài như vậy, còn mang theo Kiều Minh ba tuổi, tàu xe mệt nhóc, có thể không đi là tốt nhất.

Từ Sơn Tùng lần nữa trầm mặc, anh dùng chiếc mũi cao cọ cọ một chút vào má của cô, động tác cực kỳ bất an.

“ Ân, năm sau rồi lại nói. Hiện tại quá muộn, vé xe lửa không còn chỗ tốt.”

Thập niên 80 cũng có du xuân, cũng có người đi lễ. Thời điểm này chỉ còn vé ngồi cứng, lối đi nhỏ, hai bên đều chật ních người.

Kiều Hoa gật gật đầu, thấy bộ dạng không hứng thú của anh, thì đổi qua đề tài khác, “Lần trước, nói anh mua giường nhỏ, anh tìm được chưa?”

“ Ân, anh tìm được rồi, ngày mai đi lấy.”

Hai người lâm vào một mảnh yên tĩnh, một cơn trầm mặc dài.

“Hôm nay, còn làm sao?” Kiều Hoa lấy chăn bông che miệng, hạ thấp âm thanh xuống, nói nhỏ. “Làm cái gì?” Anh hỏi.

Trong đêm tối, mặt Kiều Hoa đỏ ửng, tức giận đẩy anh ra, “Không làm thì thôi vậy.”

Vốn dĩ thấy anh đáng thương, muốn dùng “hành động” để an ủi anh, không nghĩ tới người này là trang giấy trắng…. Kiều Hoa cắn răng, véo mặt anh.

Bỗng nhiên, cô tay cô bị anh nắm chặt lấy, hôn lên miệng cô, sau đó là chóp mũi, đôi mắt, cuối cùng là một nụ hôn đầy trang trọng lên trán ~ Nụ hôn tràn ngập yêu thương.

“Hôm nay không làm đi, có chút mệt.” Anh nói.

Mệt? Tâm mệt đi.

“ Ân” Kiều Hoa ở trong n.g.ự.c anh tìm một vị trí thoải mái để nằm.

Vừa lúc, cô cũng muốn nghỉ ngơi, mấy ngày gần đây, ngày nào cũng không thể ngủ trước nửa đêm….

Hai người ôm nhau mà ngủ, Kiều Hoa bị anh ôm chặt đến mức không ngủ được.

“Từ Sơn Tùng, anh thả ra một chút, ôm chặt em như vậy sao mà ngủ được.”

“Xin lỗi.” Bàn tay vòng qua eo cô hơi thả lỏng một chút, nhưng vẫn còn chặt.

Mười phút sau.

Kiều Hoa nhỏ giọng hỏi: “Sơn Tùng, anh ngủ rồi sao?”

Từ Sơn Tùng vặn vẹo cơ thể, “Còn chưa, làm sao vậy?”

Kiều Hoa chần chừ một lát, “Có chút mất ngủ, nhắm mắt một lát liền ngủ thôi.”

Mới không nói cho anh vì cô cảm thấy có chút lo lắng.

Nam nhân bỗng nhiên cúi đầu, đặt lên môi cô nụ hôn trằn trọc, lưu luyện không ngừng, “Có phải do đêm nay không làm, nên ngủ không ngon? Ân?”

Kiều Hoa xấu hổ thiếu chút nữa hét chói tai, cô đẩy n.g.ự.c anh ra, “Anh đi chỗ khác! Cút đi!”

Thật là chịu không nổi tiểu thịt tươi ngây thơ của cô bây giờ đã biến thành ông chú thô tục rồi, không tốt chút nào!

Quá mắc cỡ! Quá mắc cỡ rồi!

Mặt thấy hô hấp của chồng càng thêm khô nòng, Kiều Hoa nhanh chóng quay lưng về phía anh.

“Ngủ, ngủ!”

Quả nhiên, nói mấy lời táo bạo xong, không đến vài phút liền đi ngủ.

Từ Sơn Tùng chậm rãi đến gần cô, vòng lấy eo cô.

Anh tựa như nói cho cô nghe, cũng như là đang an ủi chính mình.

“Ngủ đi, bọn họ sẽ chấp nhận em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play