Mắt thấy trong nhà càng ngày càng túng quẫn, vì để kiếm nhiều tiền hơn, sau khi học nghề được ba tháng, Từ Sơn Tùng quyết định theo Hầu Tài Quân làm nghề phụ ~ nhà buôn.
Hầu Tài Quân ở cách vách nhà Từ Sơn Tùng, là người sinh ra trong gia đình nghèo khó. Khi còn nhỏ, Từ Sơn Tùng không ít lần chạy theo m.ô.n.g Hầu Tài Quân chơi đầu, cũng coi như là nửa anh trai.
Khi đó, Hầu Tài Quân đã làm nhà buôn được ba năm, kinh nghiệm phong phú. Chỉ ngắn ngủi nửa tháng, đã giúp cho đệ tử Từ Sơn Tùng mới vào nghề kiếm được nửa năm tiền lương.
Này chỉ là đi theo Hầu Tài Quân phụ làm, chưa tính là bắt đầu công việc thật sự. Vào thời điểm ấy, Từ Sơn Tùng ban ngày đi làm như bình thường, tan tầm liền cùng Hầu Tài Quân đi đầu cơ trục lợi vật tư.
Nếu anh chỉ là nhà buôn không thôi, nói không chừng, chỉ qua mấy năm anh đã thành vạn nguyên hộ ở thành phố An!
Cứ lăn lộn như thế, rốt cuộc cũng có thể chi trả tiền thuốc cho ba, tiền sinh hoạt phí trong gia đình không còn là vấn đề, không những thế, mỗi tháng còn có thể gửi cho anh hai mười đồng.
Việc này làm cháy lên hy vọng với cuộc sống trong anh. Ban ngày đi làm như thường lệ, tối đến làm nhà buôn, Từ Sơn Tùng nói với người ngoài là anh theo Hầu Tài Quân làm cu li cho một xưởng xi măng ở ngoại thành.
Cuộc sống bận rộn trôi qua, cho tới cuối năm 77, Từ Sơn Tùng làm gì còn thời gian rảnh rỗi để ôn tập bài vở.
Khi đó mới vừa khôi phục lại việc thi đại học, trên thị trường không đặt nặng quá nhiều vào vấn đề bản quyền của tư liệu để học tập, toàn bộ đều là xuất bản lậu. Trên thị trường chưa bao giờ có nhu cầu cao như thế, ngay cả xưởng in ấn làm việc hết công xuất cũng không đủ phục vụ nhu cầu của người học.
Cũng may, sách và tài liệu cao trung của Từ Sơn Tùng vẫn còn chưa ném, nhưng của chỉ có một phần, anh không chút do dự liền gửi toàn bộ cho Từ Hải Bình. Còn về phía bản thân, anh không có tư liệu học tập, cũng không có thời gian, thi xong đại học cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Năm 77, xác suất đậu đại học quá thấp, bình quân một trăm người chỉ có sáu người đậu. Thậm chí, so với đậu tú tài thời nhà Minh, nhà Thanh còn thấp hơn!
Sau khi tuyên bố khôi phục lại kỳ thi, chỉ có hơn 50 ngày để ôn tập, thời gian ngắn như vậy, muốn đậu được trường đại học cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Nếu là người không có nghị lực cùng thiên phú, cơ hồ là không có khả năng đậu được đại học ở lần đầu tiên. Cũng may, Từ Hải Bình không sự kỳ vọng của mọi người. Chẳng những đậu đại học, mà còn đậu trường cao điểm nhất cả nước. Mọi người trong nhà đều vui mừng khôn xiết, sớm dọn dẹp phòng của anh ấy một lượt, chờ ngày Từ Hải Bình chiến thẳng trở về.
Năm đó, Từ Sơn Tùng một lòng nhào vào con đường đầu cơ trục lợi.
Anh muốn hốt cú chót, kiếm được một khoảng tiền lớn để ổn định cuộc sống, rồi thi đại học một lần nữa.
Năm 77 trôi qua, anh đi theo Hầu Tài Quân làm một chuyến lớn, trong lúc vô ý, bị công an phát hiện, mất cả người lẫn của! Bởi vì chuyện ngoài ý muốn này, thành phố An bị kiểm tra thị trường rất gắt gao, chặt chẽ. Rơi vào đường cùng, Hầu Tài Quân lựa chọn đi vào nam, nói với người ngoài là đi làm ăn buôn bán.
Từ Sơn Tùng cũng không nói chuyện này cho ai biết. Anh nói với người nhà, rằng muốn theo một người bạn vào nam buôn bán, anh nói ở phương nam cơ hội rất nhiều, có thể kiếm được một khoảng lớn.
Từ già đến trẻ nhà họ Từ không một ai đồng ý, cái gì mà kiếm một khoảng lớn. Bọn họ là những người dân bình thường, kiếm tiền lớn để làm gì? Chỉ cần Minh Minh ổn ổn sống qua ngày, bình bình đạm đạm mới là hạnh phúc! Cần gì phải đi đường ngang ngõ tắt….
Một đứa trẻ từ nhỏ đến lớn đều yêu thích học tập, sau khi tốt nghiệp lại biến thành một người khéo đưa đẩy, thích đầu cơ trục lợi….
Trong nhà không ai có thể hiểu anh, mấu chốt là Từ Sơn Tùng cũng không chia sẻ với mọi người, anh chỉ bày tỏ thái độ của mình, hai anh em không nhịn được đánh nhau một trận.
Từ Hải Bình cảm thấy em trai không có tiền đồ, rõ ràng là có tài liệu học tập, lại là một đứa trẻ thông minh, vì cái gì không thi đại học, vì cái gì chỉ thấy cái lợi nhỏ trước mắt mà đ.â.m đầu vào con đường đầu cơ trục lợi!
Sau khi thi đại học, còn không tìm được công việc tốt sao? Không thể kiếm được nhiều tiền sao? Tại sao nhất quyết đem tiền đồ của bản thân đạp xuống sông xuống biển như vậy?
Ngày đi, Từ Hải Bình không tới tiễn anh, trừ bỏ mẹ anh, không một ai ra đưa tiễn Từ Sơn Tùng cả.
Từ Sơn Tùng đơn độc ngồi lên xe lửa, rời xa quê hương, đi hơn hai ngàn kilomet đến với thành phố Lê An… Cho tới hôm nay, ở đây thành gia lập thất.
Chuyện xưa rất dài, nhưng anh kể rất gọn, mấy chữ đó sao có thể tả hết được những dày vò, áp lực mà anh phải chịu đựng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT