Trở Về Kế Thừa Khách Sạn Của Gia Đình

Chương 6: Dọn dẹp, phát hiện


2 tháng

trướctiếp

Lấy chìa khoá do luật sư đưa kèm với giấy tờ. Cô mở chiếc cửa kêu cọt kẹt. Nhìn vào trong thật sự rất rộng nhưng cũng hơi ghê người, chắc do thiếu hơi người lâu ngày và không ai quét dọn. Khách sạn có 4 tầng tính cả tầng trệt.

Cô nghĩ : “Rộng thật đấy, cảm giác rất thoáng mát và mùi cây cỏ rất dễ ngửi.”

Phía bên cánh phải là toà khách sạn được sơn màu trắng pha xanh, bên tay trái là nhà chòi nhỏ và một mảnh vườn rất lớn. Cô đi vào trong và thấy lá rụng rất nhiều, nửa năm rồi không ai quét dọn nên rất bừa bộn.

Đi thẳng vào, mở nhà bên trong, đồ vật đều được phủ vải trắng. Đằng trước có quầy dạng kiểu quầy xây bằng đá, giống giống mấy quầy bán hàng chỗ các chị thu ngân hay đứng tính tiền. Cô đi đến đó trước, thấy có chiếc tủ ở ngay dưới quầy thu ngân, mở tủ ra thấy có 1 chiếc điện thoại bàn đã cũ, 1 cuốn sổ rất to, kẹt những tờ giấy có số điện thoại. Mỹ Thi mở sổ ra, chữ viết rất ngay ngắn và sạch sẽ, có số được note tên, đa phần là số của người giao nguyên liệu, có 1 vài số cung cấp vật dụng dành cho khách sạn.

Cô quay ngược ra sân, lấy cây chổi ở góc sân rồi quét hết lá rụng ở trước sân và dùng tay nhổ cỏ mọc dại. Sau khi dọn xong ngoài sân thì cô chạy vào nhà, mở hết cửa cho thoáng rồi kiểm tra nước, điện còn dùng được không. Điện thì bị cúp, còn nước cũng cúp luôn.

Chạy vào nhà, lục lọi một hồi mới tìm được số của thợ điện, gọi cho họ cung cấp điện và gọi cho bên cung cấp nước. Điện thì người ta bảo sẽ giải quyết sớm trong hôm nay, còn nước thì phải qua bên Uỷ ban để báo cáo và đóng tiền mới có nước. Rất may là bên cạnh mảnh vườn cỏ xum xuê có cái giếng, chắc là để tưới cây. Cô loay hoay tìm kiếm cái thùng to, chạy đi chạy lại 3 vòng mới đổ đầy cái thùng này.

Sau đó chùi ở tầng trệt trước để tối ăn ngủ dưới này còn mấy tầng trên chắc để thời gian nữa rồi tính tiếp. Tất cả những chiếc khăn trắng được mở ra, đằng sau nó hiện ra hình dáng của bộ sofa mềm, màu hơi cũ. Chiếc bàn thuỷ tinh lớn. Ở dưới bàn có tủ, trong đó có vài bộ cốc nhìn rất đẹp, chắc là để tiếp khách.

Sau khi dọn xong sảnh tiếp khách, cô bước vào khu vực bên trong, có 1 phòng ngủ trong phòng ngủ có nhà vệ sinh luôn, 1 nhà bếp rất rộng, có rất nhiều tủ, mở ra đựng nhiều vật dụng để nấu nướng, còn có cả máy rửa bát, tủ lạnh, lò nướng,… những gì cần có đều có đủ hết.

“Đúng là ông nội, không thiếu thứ gì cả.” Cô nghĩ.

Cô dần bước vào phòng ngủ, bên trong có chiếc giường nhưng chỉ có khung giường. Có tủ quần áo bằng gỗ, bên cạnh đó có bàn trang điểm, dưới bàn trang điểm có két sắt. Đương nhiên rồi, cô chạy ngay đến két sắt để mở. Mật khẩu đã được luật sư nói là ngày tháng năm sinh của cô. Mỹ Thi vặn một hồi rồi bên trong mở ra. 
“Kít…”

Bên trong két sắt có một quyển sổ tay, một quyển sổ bự, một chiếc hộp không biết bên trong đựng cái gì. Cô mở chiếc hộp trước thì bên trong là tấm ảnh được gấp gọn, đó là ảnh của ông bà nội hồi trẻ, còn có ảnh của ông bà và cô hồi cô còn nhỏ, một tấm đại gia đình chụp trước khách sạn hồi mới xây.

Trong đó, có năm người trừ ông bà thì tất cả đều lạ mặt với Mỹ Thi. Có hai người con trai đứng hai bên và một cô bé chắc cỡ mười tuổi đứng đằng trước. Có lẽ là các con trai con gái của ông bà nội. Trước đó, cô không nghe thấy ông bà kể gì cả. 

Có lần cô lén nghe được cô không phải là cháu ruột của ông bà, lúc đó cô khóc rất nhiều và hỏi bà rằng có thật không thì bà bảo đừng quan tâm người ta nói gì cả, bà vẫn là bà nội của cô và không ai có thể thay đổi điều này. 

Sau khi đi học về, có một lần cô nhớ là cô hỏi bà rằng “bố mẹ con ở đâu ạ, lên lớp mọi người hỏi con là đứa không có ba mẹ.” Bà nội nói với cô rằng họ đang ở đâu đấy trên thế giới này, có lẽ sau này họ sẽ tìm con thôi. Thật ra đây là lời nói xuông để cô không phải buồn nữa, có lẽ ba mẹ sẽ không bao giờ tìm cô. 

Sau đó thì Mỹ Thi không hỏi nữa và suốt khoảng thời gian đi học, cô luôn phải chịu sự trêu chọc của bạn bè và cô có thầm oán trách ba mẹ tại sao họ không tìm kiếm cô. Nhưng cô vẫn sợ rằng nếu bố mẹ tìm được sẽ đưa cô đi thì ông bà nội ở một mình thì sao và sẽ cô đơn lắm. 

Bà rất dịu dàng luôn hát ru cô ngủ, ông cũng vậy nhưng mỗi khi đụng tay vào nấu ăn, ông sẽ rất nghiêm túc không muốn ai làm phiền cả. Tiền mà ông bà cho ăn vặt, Mỹ Thi để dành và mua được quyển nhật ký đầu tiên trong đời, có gì bực tức hay buồn bã và vui vẻ cô đều ghi hết ở đó. Công nhận là thoải mái hơn rất nhiều. 

Sau khi học lên cấp hai, cô không còn có suy nghĩ muốn ba mẹ nữa, ông bà đối xử với cô rất tốt, luôn không để cô thiếu thốn gì cả, ông bà luôn là người hỗ trợ Mỹ Thi rất nhiều, để cô quyết tâm học tập và có được sự nghiệp như hôm nay.

Sau một hồi suy tư, cô mở hết chiếc hộp ra thì ở trong đó có một quyển sổ tiết kiệm* nữa. Trong đó là hằng năm ông bà để tiết kiệm giờ đã lên với con số 500 triệu vnđ. Cô không tính sẽ lấy tiền này để tu sửa lại khách sạn mà lấy tiền tiết kiệm của bản thân để tu sửa và lắp đặt những công nghệ mới cho các phòng. Hiện tại tiền tiết kiệm của cô đã lên đến 4 tỷ sau bảy năm làm việc không kể ngày đêm. Dự định mua chung cư chắc là huỷ bỏ. Ngày mai cô sẽ về lại thành phố và viết đơn từ chức.

(*Tài sản ở trên di chúc bao gồm: nhà và đất, sổ tiết kiệm.)

_______________
Mỹ Thi: omg giàu to rồi hahahaha :))) 
(Sau đó sẽ khóc vì sắm sửa và tu sửa cho khách sạn rất nhiều tiền. Còn thuê nhân viên dọn dẹp nữa)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp