[Xuyên nhanh] Hệ Thống Lừa Đảo

Chương 4


2 tháng


“Sao anh ta không làm theo cốt truyện?”

Thùy Dương hỏi thế thôi chứ cũng không quá ngạc nhiên, dù sao khi nguyên chủ bỏ thuốc, anh ta cũng đã không làm theo cốt truyện rồi. Nhưng mà, khi nữ phụ bỏ thuốc, khi nguyên chủ bỏ thuốc và khi Thùy Dương bỏ thuốc, mỗi lần anh ta lại làm ra một hành vi khác nhau thì đúng là thần kỳ thật.

[Tôi cũng không rõ, chắc có sai sót chỗ nào đó, nhưng không sao, vẫn còn cơ hội khác để nam nữ chính gặp nhau.]

“Được rồi.”

Thùy Dương gật đầu tỏ vẻ đã biết rồi quay lại bữa tiệc.

“Anh ta không uống ly rượu đó, xem ra cô thất bại rồi.”

Cô tài nữ đã đứng ngay sau Thùy Dương từ lúc nào, lên tiếng khiến cô giật nảy mình.

“Ồ.”

Thấy nam chính không hề có chút biểu hiện nào giống như trúng thuốc, Thùy Dương cũng đã nghi ngờ rằng anh ta không uống ly rượu đó, đang định tra thử thì cô tài nữ này đã tra trước rồi, có lẽ là lúc cô đi xuống hầm để xe.

[Em thấy cô ta hơi chú ý tới chị quá, có vẻ cũng không phải là người đơn giản, chị phải cẩn thận nha. Lỡ cô ta là tai mắt của tên trộm kia rồi nghi ngờ chị đó.]

Bé Mèo lên tiếng nhắc nhở Thùy Dương.

“Chị sẽ cẩn thận, nhưng khả năng cao là không phải đâu. Cô ấy chỉ đang kiểm chứng một điều cô ấy nghi ngờ thôi, nhưng không phải là điều em nói tới đâu.”

[Kiểm chứng một nghi ngờ?]

“Ừ, em sẽ biết ngay thôi.”

[A a, chị đừng có tỏ vẻ thần bí thế chứ! Tính em tò mò mà.]

“Để chị kiểm chứng lại cho chắc chắn đã. Nhưng mà, chị vừa phát hiện ra rằng bản thân mình dù ở bất cứ đâu cũng chỉ là nhân vật quần chúng thôi đấy.”

[Hả? Sao thế được, chị của em tài giỏi thế cơ mà, chắc chắn phải là nhân vật chính chứ.]

Bé Mèo tiếp tục mở chế độ nịnh bợ. Thùy Dương nghe nhiều tới mức đã không thèm phản ứng lại nữa rồi, cô tiếp tục cảm thán.

“Này nhé, Nguyễn Ngọc Mai thì khỏi nói, theo cốt truyện thì đúng chất nữ phụ ngu ngốc rồi. Nguyên chủ xem ra rất có số nữ chính trong mấy cốt truyện dạng vật hi sinh phản công, bước vào truyện một cái đã chiếm luôn cảm tình của nam chính. Còn chị thì, không khởi động nổi cốt truyện luôn đó.”

Vì sở hữu ký ức của nguyên chủ nên Thùy Dương rất rõ ràng chuyện xảy ra sau khi nguyên chủ bỏ thuốc nam chính và theo nam chính lên phòng để thực hiện nhiệm vụ hệ thống yêu cầu. Lúc đó, nam chính chắc chắn đã trúng thuốc, nhìn nguyên chủ với ánh mắt cực kỳ ám muội mà nói.

“Xem ra cô chính là người bỏ thuốc tôi rồi. Vậy thì, tôi sẽ giúp cô thực hiện nguyện vọng nhé.”

Sau đó, hai người cũng không xảy ra chuyện gì, nguyên chủ đã thành công đẩy nam chính vào ngâm nước lạnh, tất nhiên, nam chính cũng không xảy ra quan hệ với nữ chính.

Có lẽ hành vi của nam chính thay đổi tùy vào người bỏ thuốc là ai, ba người bỏ thuốc khác nhau sẽ có ba kiểu phản ứng khác nhau. Nếu vậy thì, anh ta thích nguyên chủ từ cái nhìn đầu tiên sao?

Nhưng vì sao lần này, anh ta lại không uống rượu như hai lần trước? Chẳng lẽ do mình làm còn lộ liễu hơn cả nữ phụ, anh ta đã phát hiện ra nên tránh được?

Nếu xét tất cả các khả năng thì khả năng Đỗ Quỳnh Chi nhìn thấy và đã cảnh báo cho anh ta biết là hợp lý nhất, nhưng Thùy Dương không cho là vậy. Điều này không phù hợp với mục đích tiếp cận cô của cô ta.

“Tôi không hề nói gì với ai đâu nhé.”

Cứ như đọc được suy nghĩ của Thùy Dương, Đỗ Quỳnh Chi lên tiếng rất đúng lúc.

“Ừ, tôi tin cô mà.”- Thùy Dương trả lời.

Dù sao thì Thùy Dương vẫn cảm thấy rất mừng vì không cần phải làm ra hành động “dụ dỗ” mà bản thân cô còn chưa biết nên làm thế nào, cũng không bị vạch trần tại bữa tiệc để thành trò cười cho tất cả mọi người ở đây như cốt truyện. Vậy là hoàn thành một nhiệm vụ, trông thì có vẻ thất bại nhưng thật ra lại rất thành công.

Xong việc, Thùy Dương cũng không muốn ở lại đây thêm nữa nên liền trở về nhà. Về đến nhà, thế mà bắt gặp nữ chính cũng vừa mới trở về.

Tối hôm qua Thùy Dương mới xuyên đến, sáng nay thì ôm gánh nặng phải hoàn thành nhiệm vụ hệ thống giao cho nên cô còn chưa chú ý tới nữ chính. Quả thật phải nói rằng Nguyễn Ngọc Lan rất phù hợp với thân phận nữ chính: dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt to tròn làm toát lên vẻ hồn nhiên, ngây thơ, trong sáng. Có lẽ đây chính là kiểu người mà đàn ông vừa nhìn đã muốn bảo vệ.

“Em cũng về sớm thế à?” - Nữ chính rụt rè lên tiếng.

“Ừm.”- Nhớ tới vai diễn nữ phụ vốn cực ghét nữ chính của mình, Thùy Dương chỉ lạnh nhạt “Ừm” một tiếng.

[Mối quan hệ của nữ phụ và nữ chính rất gay gắt, cô chưa đủ gay gắt. Nữ phụ chỉ hay gây sự với nữ chính chứ không bao giờ trả lời lại nữ chính.] - Hệ thống lên tiếng. - [Hơn nữa, về sau, những khi ba mẹ cô ở nhà, cô cũng luôn phải tỏ ra coi thường, ghét bỏ nữ chính, cô luôn phải là người gây sự trước khiến ba cô ngày càng thất vọng về cô.]

“...”

Thùy Dương than khổ trong lòng, ngày nào cũng phải nghĩ ra chuyện để gây sự, nữ phụ cũng thật nhiều tinh lực. Cô tự nhủ rằng mình sẽ cố gắng hạn chế tiếp xúc với nữ chính, đặc biệt là khi có sự có mặt của ba mẹ cho đỡ mệt.

“Tránh ra, tôi đang mệt, không rảnh nói chuyện với cô.” Thùy Dương cố gắng hoàn thành “vai diễn nữ phụ” vô cùng nghiệp dư của mình.

“Chị có làm gì đâu, sao em lại phải gay gắt với chị thế? Việc là con riêng của ba đâu phải lỗi của chị.” Nữ chính nhìn cô, vừa rưng rưng nước mắt vừa trách cứ.

“...” Sao có cảm giác nữ chính này hơi lố vậy?

“Tránh ra.”

Thùy Dương đẩy nữ chính ra, tự tâm đắc hành vi này quá phù hợp với vai diễn của cô rồi. Đang định bước lên tầng để về phòng thì nữ chính kéo cô lại.

“Sao em có thể đẩy người khác như thế? Chị cũng chỉ quan tâm hỏi han em một câu thôi mà, em mau xin lỗi chị ngay.”

“...”

Giờ nên trả lời thế nào? Hai mươi mấy năm cuộc đời sống dĩ hòa vi quý, yêu thương anh chị em, hòa hợp với bạn bè, quả thực Thùy Dương chưa bao giờ đi gây sự trước với ai luôn. Mà tình huống này không đúng, có cảm giác cô đang bị người ta gây sự thì có.

“Nè, sao nữ chính cũng không giống cốt truyện luôn vậy?”

Thùy Dương hỏi hệ thống. Trong cốt truyện, nữ chính thuộc kiểu người biết nhẫn nhịn, rất ít khi nổi nóng. Trong tình huống bị đẩy, nếu có tính cách như trong cốt truyện, có lẽ cô ấy sẽ im lặng chịu đựng và cố gắng ít đụng độ với nữ phụ hết sức có thể mới đúng. Bởi vì, theo như câu chuyện nguyên chủ được tiếp nhận, nữ chính luôn cảm giác đây không phải nhà mình, mình chỉ ăn nhờ ở đậu ở đây, vậy nên sẽ luôn nhẫn nhịn, chịu đựng, đợi tới khi tốt nghiệp, kiếm được việc làm sẽ chuyển ra khỏi nhà. Cô ấy chưa bao giờ có ý định tranh giành bất cứ thứ gì với em gái, kể cả gia sản hay tình thương của ba, chỉ có nữ phụ là luôn ghét bỏ và tìm cách gây chuyện với cô ấy.

Nhưng cũng không có gì lạ cả, kể cả nam chính hay một nhân vật thậm chí không xuất hiện trong cốt truyện còn chẳng có ai giống với nguyên bản, nữ chính không giống cũng… chắc là bình thường nhỉ?

[Chắc nay nữ chính gặp chuyện gì đó. Cô không cần quan tâm đâu, cứ gạt mạnh cô ta ra rồi lên phòng thật dứt khoát là được.] - Hệ thống trả lời.

[Chị phải bày ra vẻ mặt thật gợi đòn vào, rồi nhả ra một chữ “Cút”, đảm bảo hiệu quả.] - Bé Mèo nhiệt tình tư vấn.

Sau khi làm theo lời chỉ dẫn của hai hệ thống, cuối cùng Thùy Dương cũng thành công thoát thân về phòng, bỏ mặc nữ chính đang gào khóc gì đó ở phía sau lưng…
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play