[Xuyên nhanh] Hệ Thống Lừa Đảo

Chương 3


3 tháng


"Hai mươi mấy năm cuộc đời, chị còn chưa từng làm việc xấu."

Tại bữa tiệc xa hoa nhộn nhịp do chính người ba Nguyễn Ngọc Hải tổ chức trong một khách sạn hạng nhất là tài sản thuộc về gia đình nữ phụ, người tham dự đều là giới thượng lưu, đồ ăn thức uống đều là hàng cao cấp xa xỉ mà trước kia Thùy Dương còn chưa từng được trải nghiệm, nhưng lúc này cô cũng chẳng có tâm trạng thưởng thức. Cô đang phải lén bỏ thuốc kích thích - một thứ mà trước kia cô chỉ nghe nói qua tiểu thuyết - vào ly rượu mà nhân viên phục vụ sẽ mang qua cho tổng giám đốc Trần Đình Khánh. Vì cảm thấy hơi tội lỗi nên cô lên tiếng than thở với bé Mèo.

[Chị chỉ cần mau chóng hoàn thành nhiệm vụ tìm ra vị trí tên trộm và thân phận nguyên chủ rồi rời khỏi đây là không cần làm việc xấu nữa rồi. Cố lên nha.]

Bé Mèo vẫn trả lời theo kiểu đơn giản hóa mọi chuyện như mọi khi. Vấn đề là chính lúc này, cô đang phải làm việc xấu cơ mà!

Làm việc xấu là một chuyện, lại còn phải học theo nữ phụ trong cốt truyện, không có chút kỹ năng phản trinh sát nào, để lộ một đống chứng cớ cho nam chính tra ra. Ba nữ phụ đã phải “bày tỏ thành ý xin lỗi” bằng cách chấp nhận chịu thiệt về mình trong mối quan hệ hợp tác làm ăn để nam chính bỏ qua cho nữ phụ, nhưng đó cũng là bước khởi đầu để ông dần cảm thấy thất vọng với đứa con này và càng yêu thương nữ chính Ngọc Lan nhiều hơn. Nhưng đó chỉ là trong cốt truyện, còn khi nguyên chủ tiếp nhận thân phận nữ phụ này, nam chính lại không hề công khai vạch trần nguyên chủ tại bữa tiệc, có thể nói cốt truyện ngay từ đầu đã đi lệch hoàn toàn.

Sau khi bỏ thuốc xong, Thùy Dương quanh quẩn một lát thì cảm thấy hơi ngột ngạt với không khí ồn ào nơi đây, bèn rời khỏi bữa tiệc, đi về phía ban công bên ngoài, cô cần bình tâm lại một chút để chờ xem chuyện gì xảy ra tiếp theo. Dù sao nếu theo đúng cốt truyện, lát nữa cô sẽ phải tiếp nhận tiếng xấu mà. Dù cho tiếng xấu kia thuộc về nữ phụ Ngọc Mai, thế nhưng, hiện tại Thùy Dương đang tiếp nhận thân thể của cô ấy, cái nhìn của mọi người cô cũng phải tiếp nhận luôn.

[Ký chủ, lát nữa cô sẽ phải bám theo nam chính khi anh ta vào phòng nghỉ ngơi, nữ phụ cũng không rời khỏi bữa tiệc.]

Hệ thống lên tiếng khi thấy Thùy Dương bước ra ngoài.

“Tôi sẽ căn giờ để bám theo. Ngoài việc này ra, những chuyện khác không ảnh hưởng tới cốt truyện, đúng không?”

Thùy Dương hỏi lại. Cô phải làm theo thỏa thuận của nguyên chủ và hệ thống, thúc đẩy chuyện tình cảm của nam nữ chính, đó là điều bắt buộc phải chấp nhận để tránh cho hệ thống nghi ngờ, nhưng nếu bị quản đông quản tây, quản tới từng hành vi như vậy thì cô sẽ chẳng có thời gian mà làm nhiệm vụ chính mất. Dù sao hiện tại cô cũng là một người làm công khổ sở một cổ hai tròng đấy!

[Không ảnh hưởng nhưng với tính cách của nữ phụ, cô ấy sẽ không rời khỏi buổi tiệc.]

“Chẳng lẽ nữ phụ thì không cần đi vệ sinh?”- Thùy Dương vặn lại trong khi chân đã bước ra ngoài ban công.

Ở ngoài này, thế mà cô bắt gặp một cảnh tượng “hiếm có khó tìm”. Trong giới thượng lưu này, mọi người cũng quen biết nhau, không nhiều thì ít. Vậy nên, Ngọc Mai cũng có biết tới tiểu thư nhà họ Đỗ, Đỗ Quỳnh Chi, một cô gái cực kỳ xuất sắc, tốt nghiệp trường đại học danh giá hàng đầu tại nước M, sau khi ra trường trở thành thư ký cho tổng giám đốc Nguyễn Hải Anh, cũng là một doanh nhân trẻ tuổi thành đạt có tiếng trong xã hội.

Cả Ngọc Mai lẫn Đỗ Quỳnh Chi đều là kiểu người kiêu ngạo, nhưng phong thái lại hoàn toàn trái ngược nhau. Ngọc Mai nông nổi bồng bột, làm việc không biết suy tính hậu quả, chuẩn mực của một vật hi sinh ngu ngốc, một đứa con gái nhà giàu bị chiều quá sinh hư, còn Đỗ Quỳnh Chi lại mang vẻ kiêu kỳ của một tài nữ, từ trên cao nhìn xuống những kẻ tầm thường bên dưới với ánh mắt coi thường. Nếu đặt trong tiểu thuyết, vị tiểu thư nhà họ Đỗ này nhất định cũng sẽ là một nhân vật nổi bật.

Thế mà lúc này đây, cô tài nữ này lại đang gục đầu vào tay vịn ban công với vẻ ủ rũ, vò đầu bứt tai như có điều gì khó nghĩ lắm, phong thái tùy ý này hoàn toàn khác dáng vẻ nghiêm cẩn hằng ngày. Thấy có người ra, cô ta liền ngẩng đầu, trở lại dáng vẻ thường ngày, nở một nụ cười xã giao với Thùy Dương.

“Chào cô.”

“Chào cô.”- Thùy Dương cũng mỉm cười chào lại.

“Để cô trông thấy dáng vẻ không chỉn chu của mình, thật ngại quá.”

“Không sao, dáng vẻ khác so với thường ngày của cô rất đáng yêu.”

Quỳnh Chi nhìn Thùy Dương với ánh mắt đầy hứng thú.

“Tôi có cảm giác cô cũng không giống so với lời đồn.”

“Mọi người thường đồn đại tôi vừa kiêu căng vừa ngu ngốc hả?”- Thùy Dương bật cười.

“Nhưng bỏ thuốc vào rượu mà lộ liễu như vậy thì có hơi ngu ngốc thật. Ít nhất cũng phải đảm bảo người khác không tra ra mình làm thì mới nên làm.”

“...”

Cô tài nữ này nhìn thấy mình bỏ thuốc vào rượu luôn hả? Thùy Dương khóc ròng trong lòng, thầm nghĩ “Đến tôi còn thấy ngu ngốc huống gì cô.”

“Nhưng tôi lại cảm thấy… cô không ngu ngốc như vậy.”

Đỗ Quỳnh Chi nhìn Thùy Dương với ánh mắt thâm thúy.

“Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với tôi, sao lại nghĩ thế? Hành vi đó rất phù hợp với lời đồn về tôi đấy.”

[Ký chủ, cách nói chuyện và hành vi của cô không giống nữ phụ. Cô cần chỉnh sửa lại.]

Hệ thống lên tiếng trong đầu cô, cắt ngang cuộc trò chuyện.

“Người tôi đang nói chuyện hiện tại không có trong cốt truyện nên không ảnh hưởng.”

Thùy Dương đáp lại rồi chặn luôn hệ thống, may mà bé Mèo đã chỉ cho cô cách chặn hệ thống lại, chứ nếu bị hệ thống này giám sát cả ngày lẫn đêm thì đừng mơ có thể điều tra ra cái gì mà không bị nó phát hiện.

Vừa lúc, cô tài nữ cũng lên tiếng.

“À, chắc là do giác quan thứ sáu của phụ nữ đó. Dù sao thì, có thể add Comfy không?”

Comfy là mạng xã hội gắn liền với số điện thoại được sử dụng rộng rãi ở đây, giống như Zalo hay Facebook ở quê nhà của Thùy Dương.

“Được.”

Thêm bạn bè xong, Thùy Dương liền xin phép vào trước, cũng đã tới lúc nam chính cảm giác cơ thể là lạ nên đã thuê một phòng trong khách sạn để nghỉ ngơi. Cô bỏ chặn hệ thống và chuẩn bị cho hành động tiếp theo. Hành động sắp tới đây có độ khó quá cao, vì hai mươi mấy năm cuộc đời, Thùy Dương có biết
dụ dỗ ai đâu.

[Ký chủ, cô không được chặn tôi trong khi đang làm nhiệm vụ.]

Ban đầu, hệ thống cũng có hỏi tại sao Thùy Dương biết cách chặn mình, nhưng cô chỉ trả lời"Vô tình nói đúng lệnh", rồi lấy lý do mỗi người đều cần không gian riêng tư nên cả hai đã đạt thành thỏa thuận, cô có thể chặn hệ thống bất cứ lúc nào nhưng trong lúc làm nhiệm vụ thì tuyệt đối không được chặn.

“Thì trước khi bắt đầu nhiệm vụ, tôi đã thả cậu ra còn gì.”- Thùy Dương trả lời, còn tỏ vẻ rất đúng lý hợp tình.

Thấy Trần Đình Khánh đi qua nói gì đó với ba cô, Thùy Dương chắc mẩm anh ta đang qua chào chủ nhà rồi lên một phòng của khách sạn nghỉ ngơi bèn chuẩn bị tinh thần đitheo. Thế nhưng, đứng bên ngoài nhìn số tầng thang máy đang chạy thì có thể thấy rằng anh ta không lên tầng trên mà đi xuống hầm để xe.

“!!!”

Thùy Dương liền vội vào thang máy, đi theo xuống hầm để xe xem anh ta xuống đó làm gì. Nhưng khi cô xuống tới nơi, chỉ thấy anh ta đã ngồi vào trong xe, liếc một ánh nhìn đầy khó hiểu về phía cô rồi phóng xe đi mất.

“...”


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play