Hứa Mỹ Lam rất tin tưởng vào mấy con gà trong không gian của mình, những thứ khác không nói, lần trước cô đã nấu thử gà trong không gian, hương vị thực sự rất ngon.
Bà lão nghe thấy vậy đương nhiên đồng ý, đừng nói một đồng năm một ký, có thể bồi bổ cho con dâu mình, cho dù là 2 đồng một ký bà cũng không chút do dự mua.
“Chị gái, nếu trong nhà chị có đồ trang sức cũ kiểu con cá nhỏ màu vàng linh tinh, chị có thể đổi cho tôi.” Hứa Mỹ Lam nghĩ đến mục đích của chính mình, vẫn là không nhịn được liền mở miệng nói ra, có thể lấy được cô sẽ rất vui vẻ, không lấy được cũng sẽ không có mất mát gì, dù sao cô cũng đã có một ít trong tay.
“Được, tôi sẽ giúp cô quảng bá!”
Hai người thương lượng khi nào có hàng liền mang đến nhà bà lão, Hứa Mỹ Lam rời khỏi nhà bà lão đi bộ xung quanh một vòng rồi rẽ phải, quẹo vào một ngõ cụt, không thấy ai xung quanh, liền từ trong không gian lấy đồ để đầy vào giỏ, sau đó cô cõng giỏ quay lại chợ đen.
Lần này Hứa Mỹ Lam đổi gạo thành mì, mì một đồng tiền một ký, trứng gà vẫn là một xu, Hứa Mỹ Lam toàn bán hàng khan hiếm nên bán rất nhanh, chưa tới một tiếng cái giỏ đã trống rỗng.
Lần này, Hứa Mỹ Lam không chỉ kiếm được hai mươi đồng tiền, mà còn đổi được một cây kim châm của một người đàn ông trung niên, cây kim châm không được đẹp mắt cho lắm, bề ngoài dơ bẩn, nếu không, sẽ không bị cô dùng tám ký mì và mười quả trứng để đổi lấy nó!
Khi Hứa Mỹ Lam nhìn thấy cây kim châm này, cô không hề coi thường nó vì vẻ ngoài xấu xí của nó, không nói đến cái khác, chỉ bằng ở phần đuôi cây kim châm có một viên đá ngọc lục bảo nho nhỏ, hôm nay cô cũng kiếm lời rồi!
Trong vòng chưa đầy nửa ngày, cô đã kiếm được bốn mươi bảy đồng tiền và một cây kim châm, nên Hứa Mỹ Lam rất vui vẻ. Cô chuẩn bị tự thưởng cho bản thân mình, từ trong không gian lấy ra hai cây lạp xưởng và lấy ra một miếng thịt. Trước tiên Hứa Mỹ Lam sẽ đem lạp xưởng luộc trong trước, rồi cắt thành từng mảnh, trộn với gia vị và đặt chúng sang một bên!
Sau đó lại đem thịt heo làm thành thịt kho tàu, xào một đĩa đậu que, lấy gạo nấu thành cơm, bữa trưa đã làm xong!
Một mình ngồi vào trên bàn ăn cơm, đối mặt với những món ăn tỏa ra mùi hương thơm phức, Hứa Mỹ Lam lại chậm chạp không ăn, từ khi xuyên đến đây, mỗi bữa cơm đều có người cùng cô ngồi ăn, khiến cô nhất thời quên mất cuộc sống cô độc của chính mình ở kiếp trước.
Nhưng hôm nay là một ngày vui vẻ, Hứa Mỹ Lam vẫn muốn có người cùng ngồi đây chia sẻ với mình.
Cô đơn giản chia bữa ăn thành hai phần, bỏ vào hộp cơm và đóng lại, đeo giỏ lên lưng và khóa cửa lại, đi thẳng đến phòng khám mà chú Đổng đã đề cập ngày hôm qua, bởi vì khoảng cách giữa hai nơi không quá xa, khi Hứa Mỹ Lam đến phòng khám, thức ăn trong hộp cơm vẫn còn nóng hổi.
Phòng khám này có mặt tiền nhỏ, diện tích chỉ khoảng 100m2, bên trong chia làm nhiều gian phòng, Hứa Mỹ Lam bước vào thì thấy bên trong chỉ có hai bệnh nhân đang treo bịch nước muối cùng với một cô y tá nhỏ.
Hứa Mỹ Lam đến trước mặt cô y tá hỏi thăm chú Đổng đang ở đâu, cô y tá nói với cô rằng họ vừa tan làm và đi ra phía sau ăn cơm.
Hứa Mỹ Lam cảm ơn cô y tá nhỏ và đi ra phía sau theo hướng cô y tá chỉ, lúc đó cô mới biết được phía sau phòng khám còn có một gian phòng bếp.
Trước khi cô bước vào, Hứa Mỹ Lam đã nghe thấy một tiếng nói gay gắt xen lẫn sự hả hê xuyên qua phòng bếp truyền đến tai cô.
“Bác sĩ Đổng, tại sao anh lại ăn thứ này, bình thường chúng tôi sẽ không bao giờ đụng vào bánh bột ngô.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT